Những thách thức khó khăn nhất đôi khi không phải là vượt qua cơn sóng thần hay băng qua sa mạc. Đôi khi là đứng trước chỉ hai lựa chọn quan trọng trong cuộc đời. Những giây phút băn khoăn, lạc lõng khiến người ta tự vấn chính mình để rồi lại càng thêm hoang mang, lạc lối. Vượt qua bản thân là điều thể hiện cho sự trưởng thành trong bản chất con người. Đừng quá để tâm về mọi thứ xung quanh. Suy nghĩ cẩn thận cũng tốt, nhưng vượt quá giới hạn, suy nghĩ sẽ khiến ta càng tiêu cực và mất đi lí trí. Cứ chạy đi, đừng quay đầu lại. Quá khứ đã không còn quan trọng nữa. Hối hận hay tiếc nuối đâu còn ý nghĩa gì. Tin là đích luôn ở phía trước và cứ mỗi bước đi lại thêm vững vàng, thêm tự tin và khẳng định được cái tôi.
SAIGON..I made it BUT I'm UNHAPPY.
Ngày thứ 12 ở Sài Gòn. Nghĩ rằng đây là là điều mình muốn và mình sẽ hạnh phúc hơn khi ở đây.
Đến ngày thứ 12, cảm xúc và sự cô đơn đã khiến tôi trở nên thực sự yếu đuối. Tôi yếu đuối vì tôi mệt mỏi với những cảm xúc cô đơn của chính mình. Tôi đã nghĩ rằng, đến độ tuổi này tôi sẽ trở nên từng trải và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng giờ tôi sợ. Tôi có thể mạnh mẽ và chịu đựng cả ngày hôm ấy, tất cả những điều vô lý hay bất hạnh có thể xảy ra và tôi sẽ mạnh mẽ vượt qua nó. Nhưng đến cuối ngày, nếu không có một ai để chia sẻ ngày hôm đó tôi đã cố gắng như thế nào, mệt mỏi và kiệt sức bao nhiêu, hiểu rằng tôi cũng cần được quan tâm và tôi không hề mạnh mẽ như thế, nhưng tôi đã cố gắng biết nhường nào,.. Tôi không cảm thấy một ai lắng nghe hay hiểu. Người tôi muốn lắng nghe, tôi không thể chạy đến nữa..
Vậy là dù có chạy đi đến một nơi khác, thay đổi một lối sống khác thì bạn cũng không thể bỏ lại được bản ngã của chính mình. Vẫn cô đơn một cách trống rỗng như thế. Vẫn buồn và khóc chẳng vì điều gì.
Liệu những điều này sẽ qua đi, có thể đến một lúc nào đó ta có thể quên đi việc có cảm xúc về một điều gì đó. Đơn giản có thể là không nghĩ, không buồn, không rớt nước mắt. Nhưng nếu vẫn buồn và vẫn khóc thì cũng sẽ ổn thôi đúng không?
Sự tủi thân không bao giờ đến vào lúc bạn mạnh mẽ. Không bao giờ đến vào lúc bạn vui tươi và yêu đời. Không bao giờ đến khi bạn an ổn trú ngụ dưới hiên nhà hoặc trong vòng tay ai đó.
Nó chỉ đến vào lúc bạn ở một mình. Hoặc xung quanh rất đông nhưng bạn vẫn thấy như ở một mình. Nó chỉ đến vào lúc bạn ốm sốt hoặc mỏi mệt. Nó chỉ đến vào lúc việc ngập đầu và lòng bạn bối rối. Nó chỉ đến khi niềm tin của bạn không còn biết bám víu vào đâu, kể cả tình yêu. Kể cả chính mình.
Lúc ấy, bạn sẽ lôi hết những ám ảnh quá khứ ra để giày xéo bản thân. Bạn sẽ thấy những chân lý bất toàn mà trước đây bạn cho rằng đó là vẻ đẹp của cuộc sống, nay chỉ là nấm mồ chôn cảm xúc. Bạn sẽ không tin rằng mình còn đẹp, còn giỏi, còn được yêu, còn đáng sống. Bạn sẽ không tin vào cuộc sống. Thậm chí không tin vào cả hơi thở của mình.
Những lý lẽ và động lực đều trở nên vô dụng vào thời điểm đó. Những quan tâm và giảng giải đều bỗng nhiên rất mực vô duyên.
Ấy là lúc bạn chỉ còn một mình. Đáng mừng thay, bạn chỉ nên còn một mình. Để yên lặng gặm nhấm thương đau. Một đứa trẻ khi ngã mà không có người lớn dỗ dành sẽ nhanh đứng dậy hơn. Một vết thương mà ngưng đụng chạm quá nhiều cũng mau lành hơn. Một con người thôi bị xã hội cấm cản, tự khắc cũng bớt ngang tàng bướng bỉnh. Sự tủi thân của bạn cũng như vậy đó. Để chúng biến mất, cách hay nhất lại là mặc kệ chúng oanh tạc tâm hồn. Bạn sẽ khóc đấy, và sẽ buồn. Sẽ lên một cơn sốt nhẹ và căm ghét cả thế giới xung quanh. Sẽ đau khổ vì không ai quan tâm nhưng lại thấy ổn khi được nằm yên một mình.
Mê Linh, Hà Nội- 4/1/2022
Lúc này đã là tầm trưa một ngày mùa đông điển hình miền Bắc.Vậy là cũng sắp kết thúc chuyến đi 5 ngày nghỉ lễ Tết dương lịch. Tôi tự hỏi tại sao mình đang ở đây, tâm trạng không mấy vui vẻ và cảm thấy buâng khuâng với cuộc sống và những lựa chọn của mình.
Những ngày nghỉ lễ khiến tôi thư giãn và vui vẻ. Nhưng tôi cũng thật sự không biết đó có phải là điều mình muốn, hay điều mình muốn có thật sự tồn tại và phát triển. Tôi cứ thấy lo lắng.
Hôm nay là ngày Monday cuối cùng của năm 2023.
Dạo gần đây cũng khá bình thường, mọi việc không quá tệ. Chỉ là, cứ đến thời khắc cuối cùng của một năm thì lại cảm thấy trầm tư và khắc khoải về những chuyện đã qua..
Năm vừa rồi như thế nào nhỉ? Một năm nhiều biến cố.
Có nhiều điều tệ đã xảy ra với gia đình. Cả về sức khoẻ lẫn tinh thần. Mình cảm thấy buồn về nó nhưng không muốn bi quan. Không biết mọi người đã phải cảm thấy như thế nào khi trực diện đối mặt với những khó khăn ấy. Mình ở xa và cuộc sống xung quanh khiến mình ít tập trung vào những chuyện buồn từ gia đình. Chỉ ước rằng mọi chuyện đã không diễn ra như thế và cháu mình và chị gái mình lẽ ra xứng đáng có cuộc sống khoẻ mạnh và vui vẻ. Đây là điều mình cảm thấy buồn nhất trong cả năm qua vì đã không thể ở bên và giúp đỡ được nhiều.
Điều tồi tệ hơn là cuộc sống của những người mình yêu thương phía trước vẫn còn nhiều điều bất hạnh và khó khăn.. Nếu có ai xứng đáng được có cuộc sống tốt hơn thì đó nhất định là chị gái và cháu gái mình. Mình luôn mong mọi điều tốt đẹp hơn sẽ đến trong năm mới.
Gia đình là nơi yêu thương và khiến mỗi người cảm thấy an lành và lạc quan khi nghĩ về, nhưng với mình thì không như vậy.. Nó cứ đau đáu và khiến mình cảm thấy đôi khi như 1 nỗi buồn không thành tiếng, 1 sự thất vọng.. Chỉ mong mỗi người hãy biết sống thật tốt và trách nhiệm, làm tốt vai trò của mình và biết hướng đến việc nỗ lực để có cuộc sống tốt hơn.
Một năm qua- công việc dù trải qua 1 vài biến cố nhưng mọi thứ cũng không quá tệ. Bên cạnh mình có những người đồng nghiệp tử tế. Mình enjoy những khoảnh khắc khi làm việc với họ, mình được vui đùa, thoải mái nói chuyện với mọi người. Lâu rồi mình không gặp nhiều người khiến mình vui vẻ như vậy ở nơi làm việc. Thật lòng mình thấy trân trọng công việc và những người bạn này. Mình muốn được gắn bó với họ lâu hơn nữa.. và cho dù nếu không, thì vẫn mong là những người bạn tốt bất cứ khi nào gặp lại vẫn luôn vui vẻ như thế.. Giai đoạn này mình nhảy việc có ổn không? Khi quyết định apply cho công việc mới này mình đã nghĩ rất nhiều..
Liệu nó có đáng để đánh đổi lấy cuộc sống hiện tại cả về nơi ở, thói quen và những người đồng nghiệp tuyệt vời này để bắt đầu mọi thứ lại từ đầu?? Điều gì là quan trọng với bản thân mình? Có nhiều tiền hơn chút nhưng sẽ bớt vui hơn nhiều..Tuy nhiên, khi xét đến vấn đề tài chính thì mình nhận thấy mình thật sự cần tiền và cần phải tiết kiệm cho tương lai và giúp đỡ gia đình nhiều hơn..Thời điểm này mình vẫn đang đợi thư mời phỏng vấn, mình không biết mình có được nhận công việc này không nữa.. Mong mọi thứ tốt đẹp và cơ hội sẽ đến với mình.
Về chuyện tình cảm cá nhân, thì năm qua vẫn là những nỗi buồn. Mình đã khóc rất nhiều vì mình nhận thấy mình cô đơn và đáng thương rất nhiều. Chỉ là đến tuổi này rồi thì mình chấp nhận mọi thứ trong im lặng và tìm cách tự mình chữa lành cho mình.. Lẽ ra có những điều mình nên nhận ra và bỏ cuộc sớm hơn. Nhưng chắc cũng không sao nữa vì mình cũng dần nhận ra và bớt cố chấp về việc cứ mãi mong đợi tình yêu của người không yêu mình. Cho dù có mở lòng ra thì bản thân mình vẫn luôn nghi ngờ và không tin tưởng liệu có ai sẽ thực sự yêu mình 1 cách chân thành trong khi mình tin là bản thân mình có thể yêu 1 người nào đó hết cả trái tim.
Mình chỉ mong dù thế nào, đợi chờ bao lâu, thì mình chỉ muốn có 1 người yêu mình hết lòng và không làm tổn thương mình như những người khác nữa.. Suy cho cùng, thì tại sao mình không thể chứ? Mình tin bản thân mình là 1 người tốt và xứng đáng với những điều tốt đẹp.
Mong 2024 sẽ yêu thương và giúp mình vững tâm hơn về tương lai. Mong mọi sự bình an và sức khoẻ cho gia đình. Mong mình sẽ hạnh phúc hơn!!
25/12/2023
Tôi đã luôn nghĩ nình là một cô gái mạnh mẽ. Hoá ra không phải như thế. Chỉ đến khi, bị phản bội trong tình yêu tôi mới biết rằng mình chưa bao giờ khóc nhiều đến thế. Cái cảm giác ấy, cảm giác người mình yêu nhất phản bội lại sự tin tưởng và tình yêu chân thành.. nó giống như sự suy sụp không thể nào đứng lên được nữa. Tôi đã sống trong sự đau khổ và tổn thương như thế. Tôi chưa yêu ai nhiều đến thế và cũng chưa bao giờ đau khổ vì một người đến vậy. Anh nói yêu tôi trong khi cũng nói yêu một người khác nữa. Tôi không biết làm sao anh có thể làm được điều đó vì dường như là không thể. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, tình yêu của tôi và anh không có những lúc ở bên nhau thường xuyên. Ngay cả khi muốn được chạm vào nhau cũng là điều không thể vì chúng tôi ở xa nhau quá. Xa từ khoảng cách địa lý đến khoảng cách thời gian, và rồi hai con tim cũng trở nên xa cách. Một người phụ nữ khác đem lại cho anh những điều em không thể dù em muốn làm tất cả những điều đó. Chẳng biết trách ai nữa nhưng thật sự em quá tổn thương và thiệt thòi. Dường như e đã dành cả tuổi thanh xuân và sự hồn nhiên của mối tình đầu cho anh. Em còn cả một quãng thời gian dài phía trước và hiện tại em không còn sức và nghị lực để tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày nữa. Và em chỉ có một mình. Làm sao có thể tiếp tục vui vẻ trở lại? Mất bao lâu để không khóc nữa khi nghĩ lại quá khứ?
Lẽ ra.. hôm nay có thể là một buổi tối tốt hơn ngày này năm trước. Thật buồn cười và trớ trêu thay, cái cảm xúc đó lại tái diễn. Liệu có phải vũ trụ đã đưa tín hiệu ngay từ đầu nhưng bản thân vẫn cố chấp ngó lơ, tin vào một sự huyễn hoặc?
Cách đây 1 năm,vào một buổi tối tháng tám dễ chịu sau những cơn mưa chiều SG. Mình cũng chỉ như bao cô gái bình thường, bản thân mình mọi thứ cũng không thực sự xuất sắc hay ưu tú, cũng không hẳn là dễ thương hay có ngoại hình bắt mắt. Mình luôn cảm thấy khá tự ti khi khi nói đến việc hẹn hò hay có được sự chú ý của phía nam giới. Đến với dating app, là một sự ngang ngược và liều lĩnh của mình. Vì là sự dễ dàng của dating apps, nên mình để cho bản thân mở ra với cơ hội với mong muốn gặp được một chàng trai tốt và đồng điệu với mình.
Chính vì lẽ đó, buổi tối ngày này năm ngoái mình đã gặp anh. Mình nhớ cảm giác lần đầu tiên gặp anh là một sự thoải mái, nói chuyện thân thiện. Tuy có chút gượng gạo, nhưng lúc đó mình đã nghĩ là có thể, mình muốn được biết nhiều hơn về anh ấy, muốn nói chuyện nhiều hơn một chút. Sau khoảng hơn 30 phút, anh nói anh muốn về trước..cái giây phút đó, mình tuy không quá sững sờ nhưng chỉ là, thấy... hụt hẫng và tủi thân kinh khủng. Mình không hỏi, cũng không thắc mắc, tự ngầm hiểu rằng anh ấy không thích mình và có thể là đã cảm thấy hụt hẫng vì có thể mình không xinh đẹp như anh ấy mường tượng hoặc vì bất cứ lí do gì thì, anh ấy đã từ chối mình khéo léo bằng cách đi về trước sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi.
Tối hôm đó trở về nhà, mình đã rất buồn. Không phải do anh ấy, chỉ là nó khiến mình cảm thấy và tin chắc chắn là nếu không xinh đẹp thì sẽ không ai thích mình cả và càng thêm tự ti về bản thân.
Mình vẫn không tin được rằng, sau lần gặp tưởng chừng như không bao giờ gặp lại nữa thì mình và anh đã quen nhau được tròn 1 năm. Và tối ngày hôm nay chính là ngày kỉ niệm tròn 1 năm định mệnh ngày đầu tiên đó. Và còn buồn hơn là cái cảm giác tự ti tồi tệ đó lại diễn ra. Mình cảm thấy như thể đó là lỗi của mình, trong một phút chốc, mình đã nghĩ rằng có điều gì đó sai về bản thân, cảm thấy tệ và nghi ngờ bản thân rất nhiều.
Suốt 1 năm qua, mình và anh đã có quãng thời gian thực sự vui vẻ. Anh là một người đàn ông tốt-rất nam tính, bản năng nhưng cũng rất ý chí. Mình cảm thấy thật sự may mắn và vui vẻ khi ở bên cạnh. Ở anh, mình thấy có sự điềm đạm, nhẹ nhàng, không cần phải lúc nào cũng cố gắng thái quá. Có sự chừng mực và tự nhiên.
Khi ở cùng nhau, mình luôn cố gắng trở thành một người phụ nữ quan tâm, ân cần và có phần hơi quá một chút vì muốn đối phương được thoải mái và dễ chịu hơn. Điều này, khi nhìn lại mình cảm thấy bị over và mình cũng không hề vui vẻ.
Mình đã đi trên một con đường mà mình nghĩ có thể không dành cho mình. Luôn biết rằng nó sẽ không đi đến đâu nhưng mình vẫn cố gắng nắm giữ lấy và hi vọng điều đó sẽ thay đổi như thể với sự chân thành và quan tâm thì anh ấy sẽ nhận thấy mình có thể là điều gì đó quan trọng mà anh ấy sẽ muốn giữ lấy.
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, anh quyết định chia tay và không muốn kéo dài thêm nữa. Mình đã có cuộc nói chuyện dài với anh và cả hai dường như đã hiểu được rằng mọi thứ cần dừng lại. Anh nói rất nhiều lý do chúng mình lẽ ra không nên ở bên nhau và sẽ không thành chuyện vì khởi đầu của chúng mình khá tệ và cách nhìn nhận của anh về mình là một hình ảnh xấu tệ. Anh muốn tập trung vào bản thân và sức khỏe tinh thần hiện tại. Vì thế, điều tốt nhất anh muốn làm là anh muốn ở một mình.
Mình đã cảm thấy rất hụt hẫng và niềm tin của mình vào con người và thứ gọi là sự kết nối một lần nữa lại sụp đổ. Chỉ là, đôi khi mình không hiểu tại sao người ta có thể dễ dàng ruồng bỏ mọi thứ như vậy, như thể đó là điều họ đã muốn làm từ đầu. Cho đến lúc này, mình dần nhận ra ngay từ đầu luôn có những điều cảm thấy không đúng nhưng mình chỉ tập trung vào những điều mình muốn tin.
Mình không cảm thấy sai vì cho đi và quan tâm người mình thích, nhưng cuộc đời thật tệ và chán trường làm sao khi cứ trao những điều tốt đẹp cho sai người và rồi để lại cho mình những tổn thương.
Mình không hẳn trách móc anh vì đã quyết định như vậy. Với một đứa hiểu chuyện và luôn nghĩ cho người khác như mình, mình thà nhận thiệt thòi còn hơn níu kéo hay làm tổn thương người khác. Mình chỉ có thể chấp nhận việc này đến với mình, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều và không đặt mình trong tư thế nạn nhân.
Anh ấy thật sự may mắn vì đã gặp được mình. Anh ấy nên biết điều đó..một ngày nào đó. Vì sau cùng, khi nhìn vào những điều tốt đẹp anh ấy đã làm cho mình, thì thật tâm mình chỉ muốn anh ấy lựa chọn điều gì anh nghĩ là tốt cho bản thân.
Giữ trong lòng sự yếu đuối, vật vã sẽ khiến mình héo mòn nên mình sẽ chọn thái độ tích cực và không chấp niệm về những điều không may xảy đến với cuộc đời mình nữa. Mình cần phải mạnh mẽ chấp nhận và bước tiếp. Nhưng chắc mình sẽ rất khó để mở lòng lại và mình muốn chặng đường tới mình sẽ sống khép kín hơn về nội tâm.
Những ngày tháng sau này mình sẽ không cho phép bản thân dễ dàng chấp nhận để bản thân gặp gỡ những mối quan hệ không tốt cho mình, không dễ dàng để cảm xúc lấn át lý trí, và càng không để cho bản thân bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Tương lai của mình nếu không thay đổi và vượt lên lúc này mình sợ sau này sẽ thật khó khá hơn được. Mình cần mạnh mẽ và cố gắng rất nhiều. Dù có sợ hãi và buồn rất nhiều, nhưng tin rằng mình xứng đáng với điều tốt đẹp. Hãy giữ cho tâm trí thật an yên và nhẹ nhàng bước qua những điều không may, những người không trân trọng mình và anh- Steve, mong anh sẽ hạnh phúc vì em sẽ sống thật hạnh phúc!!
Thảo Điền- 1 ngày tệ trong 365 ngày vui vẻ
Trước khi có ý định từ bỏ điều gì hãy nghĩ lại lí do vì sao thời điểm ban đầu chọn nó. Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp liên quan tới điều đó. Nhưng tại sao không nghĩ về hiện tại và tương lai? Bản thân nó ở hiện tại đã không tốt đẹp và khả quan như đã nghĩ. Nghĩ đến tương lai lại càng thêm hoang mang và tối tăm vô định. Đi được nửa chặng đường.. Bây giờ từ bỏ, có đáng, có nên? Con đường nào là lựa chọn tốt nhất cho chính bản thân? Bỏ qua tất cả để bắt đầu lại chưa muộn, nhưng vượt qua định kiến xã hội hay mặc cảm bản thân thời gian đầu là vô cùng khó khăn. Có bao nhiêu quyết tâm để khẳng định bản thân với quyết định này? Rẽ sang một hướng khác liệu có mở ra một tương lai ổn hơn cho bản thân?
Nhưng tiếp tục tình trạng này, không còn là một câu nghi vấn nữa, nó là một câu khẳng định!
Namdinh, 14/2/2022.
Hôm nay lái xe đi làm về, trên cả chặng đường, tôi cứ khóc.
Mọi năm chẳng vì ngày gì đặc biệt hay vì thiên hạ rộn ràng thể hiện tình yêu cho nhau ngày lễ tình nhân mà tôi cảm thấy chạnh lòng. Năm nay cũng không phải vì ngày này, nhưng tôi cảm thấy rất buồn. Nghĩ đến người đấy cả quãng đường và thế là tôi khóc. Bởi vì tôi yêu anh ấy nên cứ chờ được hồi đáp. Càng nghĩ thì lại càng thấy vô vọng.
Cũng chẳng biết làm gì với thứ tình cảm này nữa. Cơ mà nhìn lại bao năm qua tôi chẳng có lấy một người yêu tôi tử tế. Chẳng một năm nào ngày Valentine tôi được nhận bất cứ sự thể hiện yêu thương. Nhưng tôi cũng không thấy cô đơn. Những người phụ nữ, người bạn, người chị,..đâu phải ai cũng may mắn có được những điều đó. Nghĩ thế lại thấy buồn hơn.
Dẫu sao, chờ đợi yêu thương từ người khác là một điều ngu ngốc. Chẳng ai nên chờ đợi một điều như thế. Ai cũng xứng đáng được yêu thương và trận trọng vậy nên nó hãy xuất phát một cách trân thành và tự nhiên nhất. Bây giờ tôi nghĩ mình nên yêu bản thân thật nhiều, thay đổi để tốt hơn nữa.
Nhưng còn cái thứ tình cảm đơn phương chết tiệt kia tôi không biết nên làm gì với nó. Nên hôm nay vứt nó khỏi tâm trí đã. Buồn và khóc bây giờ đấy nhưng qua cơn thì lại sẽ lại bình thường ngay thôi.
Trải nghiệm này thật sự sẽ vẫn luôn nhớ đến 1 lúc nào đó.. Vậy hoá ra nó là như vậy. Khá thú vị. Mọi thứ xung quanh trở nên vô hình và mờ dần dần. Trong lúc như thế này, tôi nghĩ về điều gì?? Một sự trống rỗng về cảm xúc. Mọi thứ thật tốt và diễn ra thật tự nhiên. Music, ánh sáng, người này và “ stuffs” mà chưa bh thử trước đây. Just for fun and we made really great. I have never felt like this before. Hoàn toàn bộc lộ hết cảm xúc và trần trụi nhất.
Hôm nay cũng là một ngày chớm đông tháng 11, thức dậy lúc 5h buổi sáng khi mà trời còn đang tối nhưng đằng phía đông đã hửng lên chút ánh sáng, tuy yếu ớt nhưng le lói cũng khiến tôi cảm thấy bớt chút lạnh lẽo.
Ngại thật đấy, đi làm vào giờ này- khi mà mọi người còn đang ngủ vùi trong chăn ấm. Tôi đã quen với việc này gần 2 năm rồi. Ai cũng tỏ ra ái ngại khi hỏi về thời gian làm việc của tôi. Well, thật sự thì, bạn có thể nhìn theo 2 cách này, nhưng theo cách nào thì bạn tự chọn, chính cách nhìn này sẽ quyết định tâm trạng của bạn suốt cả ngày làm việc hôm ấy.
Đồng hồ báo thức kêu lên, đúng 5h sáng. Mọi người còn đang ngủ trong chăn ấm, mình lại dậy vào giờ này.Trời lạnh. Gió hú.Đôi khi là những cơn mưa đông buốt giá,..Tối đen. Một mình lúi húi đi quanh nhà tìm túi xách, quần áo, chiếc giày, đôi tất. Đôi mắt còn lèm nhèm nhìn mình trong gương ngao ngán. Chải vội tóc, mọi thứ chuẩn bị xong thì dắt xe đi làm thôi. Nhà tôi ở nông thôn, chúng tôi có nuôi vài con mèo và 2 chú chó. Buổi sáng chúng nó lúc nào cũng từ đâu chui ra ngáng đôi chân vội vã của tôi. Tôi bắt đầu ra khỏi nhà tầm 5:30,đi hết quãng đường 15km sẽ đến công ty. Mất khoảng 30 phút. Vậy nên tôi luôn đến sát giờ hoặc muộn. Tôi quá đỗi quen với việc đi làm muộn. Có hôm tôi đi làm sớm, mọi người sẽ đùa rằng trời sắp có bão. Đấy, chỉ vậy cũng đủ cho thấy độ thờ ơ của tôi với kỷ luật công ty như thế nào. Hay nếu hiểu theo cách này, thì đó là tôi đã không còn động lực.
Việc đó tôi nên bị lên án lắm chứ. Tôi biết nhưng tôi lại thích cái cảm giác tội lỗi ấy. tầm giờ này, sếp chưa đến. Phòng làm việc của tôi lại ngay lối cổng vào, vậy nên hầu như không ai nhìn thấy tôi bước vào lúc nào. Chỉ có những người công nhân trong phòng do tôi quản lý biết, nhưng họ như người nhà vậy, nên không sao :) Thật ra lý do chính do tôi lề mề và không muốn dậy sớm hơn để có thể đi làm sớm hơn. Tôi thích đi muộn hơn tầm 5 phút, vì khi ấy, sẽ không cần chen chúc để xe, không cần hòa vào làn người vội vã, muộn 5 phút công ty sẽ trừ lương nhưng tôi thích thế nên tôi kệ. Cũng không trừ nhiều lắm đâu, một tháng chắc khoảng 1-2 tiếng cộng dồn do đi làm muộn thôi.
Ngoại trừ tất cả những sự bất tiện này ra, cảm giác cô đơn là điều khiến tôi mủn lòng nhất. Tôi biết cảm giác được đưa đón, hỏi han và được quan tâm ra sao. Cũng lâu rồi và đó là điều xa xỉ đối với tôi. Nhưng giờ đây, tôi hoàn toàn một mình. Cứ lặng lẽ đi làm và thi thoảng cũng suy nghĩ một chút khi đang lái xe mà không nén được sự ghen tỵ, ước ao được quan tâm như bao cô gái khác.
Đó chính là cách nhìn nhìn đầu tiên, đây có lẽ là cách mà đa số mọi người cảm thấy. Cũng hết sức tự nhiên và bản năng thôi. Mọi ngày của tôi đều như thế. Đều cuốn theo bản năng, và giờ tôi đã hiểu. Người ta nói, để làm được điều bứt phá, hay trở nên ưu tú hơn, thì cần phải thay đổi nhận thức, vượt qua bản năng yếu đuối từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Cách nhìn thứ hai, lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn. Mỗi sáng thức dậy sớm như thế, tôi có thể nghĩ như thế này. Tuy lúc 5h sáng trời còn tối, nhưng bạn đã bao nhiêu lần nhìn thấy khoảnh khắc chuyển giao giữa đêm và ngày? Khi mà ánh sáng của mặt trời bắt đầu le lói ở phía Đông, rực sáng ở một góc trời nhưng dần lan rộng ra, chiếu những tia nắng đầu tiên xen qua các kẽ lá. Đó là khoảnh khác đẹp và tràn đầy sự sống nhất. Có nhiều lần, dù đã muộn giờ, nhưng tôi vẫn dừng xe lại trên con đê làng, cố lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp tuyệt vời ấy. Thật lòng, khi nhìn những điều đẹp đẽ như thế, tôi sẽ nghĩ đến những điều lạc quan, những việc tốt tôi muốn làm. Ví dụ, tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu dậy sớm chạy bộ để có thể ngắm bình minh.
Lái xe trên đường QL10 rộng thênh thang, nhưng giờ đó thì cực ít phương tiện trên đường. Vận tốc lái xe của tôi dao động từ 60-70km. Cảm giác làn gió tạt qua mặt cũng thật khoan khoái và tinh thần thêm tỉnh táo. Cảm giác này thật tuyệt, không khí trong lành, yên tĩnh. Đi trên làn đường, tôi lại nghĩ một dịp nào đó mình muốn có những chuyến đi xa. Tôi tan ca lúc 14h, khi nhiều người vẫn còn đang làm việc, tinh thần lúc này cũng khá uể oải rồi, thì tôi bắt đầu lái xe về nhà hoặc tạt qua các quán xá, con chợ mua rau, hoa quả và hàng trăm thứ hay ho. Lúc ấy, tôi vẫn còn cả một ngày dài để làm những điều tôi muốn hay đơn giản chỉ là về chơi đùa với lũ chó mèo ở nhà, đơn giản nhất thì lên giường ngủ một giấc.
Hai năm rồi, tôi ban đầu từ ngại, chán nản thành quen. Rồi bây giờ là động lực. Thật khó để lúc nào cũng giữ được tinh thần lạc quan. Tôi chỉ nghĩ, nếu đó là bản năng và cảm xúc tự nhiên thì tại sao phải cố thúc đẩy nó trở thành một dạng cảm xúc tích cực nào khác. Miễn rằng mình vẫn có thể cân bằng lại. Mặt khác, tôi cũng nghĩ, nếu có thể chuyển hóa được năng lượng tiêu cực thành tích cực mỗi ngày, đặc biệt là thay đổi nhận thức, động lực của bản thân- đây có thể là một nguồn sức mạnh nội tâm nào đó, tôi không biết nói thế nào hay có thể giải thích dễ hiểu về một điều siêu nhiên như thế. Tôi không biết những người thành công, ưu tú họ có làm điều này- dậy sớm, chọn thái độ tích cực mỗi ngày hay không? Hay: để thành công, ưu tú bạn cần dậy sớm, chọn thái độ tích cực. Hai điều này có liên quan hay mối quan hệ với nhau hay không tôi cũng muốn biết lắm. Nhưng, rõ ràng là việc này đem lại điều tốt.
Khi viết đến đây, thì tôi cũng gần hết ca làm của mình rồi. Hôm nay công việc diễn ra khá tốt, ít ra thì nó tốt hơn những ngày trước đó, Tôi hôm nay cũng thấy bản thân cần tích cực hơn, ít quan tâm hơn đến những người khác( thực ra là những người khiến tôi không vui). Vậy đấy, một ngày trong một năm, hay trong một cuộc đời tuy ngắn ngủi và chẳng đáng là bao nhưng nếu nghĩ sâu hơn, thì một ngày chính là tất cả đối với một người. Một ngày đầy đủ cảm xúc vui buồn, tốt hay không cũng do bạn nhìn nhận.