Trước khi có ý định từ bỏ điều gì hãy nghĩ lại lí do vì sao thời điểm ban đầu chọn nó. Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp liên quan tới điều đó. Nhưng tại sao không nghĩ về hiện tại và tương lai? Bản thân nó ở hiện tại đã không tốt đẹp và khả quan như đã nghĩ. Nghĩ đến tương lai lại càng thêm hoang mang và tối tăm vô định. Đi được nửa chặng đường.. Bây giờ từ bỏ, có đáng, có nên? Con đường nào là lựa chọn tốt nhất cho chính bản thân? Bỏ qua tất cả để bắt đầu lại chưa muộn, nhưng vượt qua định kiến xã hội hay mặc cảm bản thân thời gian đầu là vô cùng khó khăn. Có bao nhiêu quyết tâm để khẳng định bản thân với quyết định này? Rẽ sang một hướng khác liệu có mở ra một tương lai ổn hơn cho bản thân?
Nhưng tiếp tục tình trạng này, không còn là một câu nghi vấn nữa, nó là một câu khẳng định!
Vẫn là những điều dẫu vô tình nhưng lại khiến bản thân buồn. Không biết từ lúc nào bản thân lại trở nên yếu mềm như thế. Dẫu sao đây cũng chỉ là một thứ tình cảm không tên, không ai muốn hay đủ dũng cảm để nói ra điều mình muốn. Cũng vì thế mà ta trở nên dại khờ, ngu ngốc trong mắt của người đó vì những thứ cảm xúc lẽ ra, đối với 1 cô gái đang yêu, giận hờn, ghen tuông, tủi thân,..vốn hết sức bình thường và vốn dĩ. Dẫu vậy, lại càng phải nén lại, che giấu đi những cảm xúc ấy một cách vụng về, tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất, con tim lại vô cùng yếu đuối và đau đớn.
Chỉ là tại mình lỡ dại mở lòng thêm 1 lần nữa khi mà những vết thương cũ còn chưa lành. Tổn thương cũ gợi lại những cảm giác đau đớn, giày vò tâm trí, sự nghi ngờ.
Liệu có phải mọi thứ như ta nghĩ? Bản thân dù thật lòng và mong muốn họ cũng có cùng cảm giác ấy. Đôi khi, họ lại khiến mình cảm thấy bản thân thật không quan trọng, không đáng để tâm. Dù biết những điều đó có thể khiến mình suy nghĩ, tổn thương?
Thật lòng, nếu có thể, tôi chỉ muốn nói hết những điều này với anh ấy. Tôi cũng không biết điều này có thực sự đáng để nói ra, và mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Nhưng thật buồn là, dù mọi chuyện xảy ra theo cách nào, thì kẻ đem lòng yêu, bao giờ cũng đau đớn nhất. Tại sao tôi lại như thế này, tại sao không thể ngừng yêu 1 ai đó? Tại sao không thể chỉ là mọi thứ nhưng chỉ cần không là yêu?
Ngày hôm nay tôi quyết định không chủ động nhắn tin cho anh ấy. Không phải vì tôi cảm thấy giận dỗi hay anh ấy đã làm gì sai. Mà vì tôi muốn ở một mình và suy nghĩ về bản thân. Suốt thời gian qua, tôi cứ kìm chặt nỗi buồn trong lòng. Tôi không nghĩ mình đã yêu thương bản thân đủ. Cứ thế để cho những cảm xúc tiêu cực đè nén và tổn thương bản thân mình.
Tôi nhận ra đa phần chính bản thân tôi đã tạo nên những bất hạnh, khổ sở cho mình. Bây giờ, tôi không muốn mở lòng với ai nữa. Tôi muốn được ở một mình. Tự mình mạnh mẽ vượt qua và hiểu bản thân mình hơn.
Tôi luôn mường tượng đến cuộc sống sau này. Thật kỳ lạ là tôi hầu như không thấy bóng dáng của ai khác, ngoài chính bản thân mình. Hoàn toàn tự lập, một mình và thành thục.
Chỉ còn rất ít thời gian nữa thôi, tôi sẽ đi xa. Dù bản thân còn lưu luyến nhưng lại biết rằng mình sẽ vẫn cô đơn và thật khó để vượt qua thứ tình cảm đơn phương đó cũng như sự nhàm chán trong cuộc sống hiện tại. Tôi cảm thấy mình chẳng thể nào dứt ra khỏi nó mà chỉ lãng phí thời gian.
Ngày tháng sắp tới sẽ còn thật khó khăn và cô đơn hơn thế. Nhưng đó là cái giá của sự trưởng thành phải không?
Trưởng thành của tôi là khi nhận ra mình biết chấp nhận khi yêu một ai đó nhưng không được đáp lại. Thay vì oán trách họ thì sẽ chấp nhận và tự mình vượt qua nỗi đau đó. Trưởng thành là tôi nhận ra quãng ngày an nhàn, an toàn đang giết chết tâm hồn tôi và mình phải can đảm rời bỏ nó. Trưởng thành của tôi là nhận ra mình thật cô đơn nhưng sẽ làm bạn với nó thay vì chối bỏ và cố thoát khỏi nó bằng những giây phút bồng bột.
Tôi thật sự không ổn chút nào. Tất cả những tâm tư, nỗi trăn trở này chỉ mong được nói cùng ai đó thật sự sẽ quan tâm và hiểu được mình. Nhưng đó cũng là lý do tôi đang ở đây và viết ra những dòng này. Thật sự mong dù không có ai ở bên như thế, một mình cũng có thể vượt qua được.
7/3/2022
There is a day, you suddenly feel so lonely.. Lonely because you don’t feel love.
When you’re far away from your family, friends and mostly..from him. The love that you feel from him isn’t the same as it used to be. You feel lonely even in your relationship... This feeling is killing me inside. Why have we become this way?
Saigon -June, 2022
Cuối cùng mình cũng làm được điều mà mình luôn mong muốn. Cứ ngỡ Covid sẽ còn kìm đôi chân này lâu hơn nữa. Nhưng cũng 2 năm rồi đó, không dễ gì đi đến được ngày hôm nay. Khi mà dường như chính bản thân cũng súyt chút nữa để mặc bản ngã của mình chôn vùi đi theo những ngày sống không định hướng, vì những kỳ vọng của mọi người và cả những điều đáng buồn trong chuyện tình cảm,..
Tìm lại được bản thân mình là một điều vô cùng quý giá. Khi mình biết mình muốn gì, nơi đâu sẽ là nơi mình thuộc về, sẽ khiến mình cảm thấy được là chính mình. Hôm nay, mình đã cảm thấy điều đó. Tim mình không còn cảm thấy nóng rần lên vì luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, cảm thấy cuộc sống, công việc hiện tại không khiến mình trở thành người tốt hơn. Nhưng giờ, cuộc sống cho mình thêm cơ hội, thêm trải nghiệm và mỗi ngày mình đều muốn trở nên là một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Cảm ơn. Mình không biết nói thế nào, nhưng mình cảm thấy dù mọi thứ đều thật mới mẻ và đối với một người chuyển sang một thành phố mới với mọi thứ đều mới thì ít nhiều cũng sẽ gặp những khó khăn. Nhưng khởi đầu và mọi thứ đều khá tốt đẹp và suôn sẻ khi mình bắt đầu đến đây. Mình nói cảm ơn nhưng không thêm bất kỳ ai hay điều gì ở vế sau vì mình biết, mọi thứ rất có thể là may mắn, nhưng chắc chắn đã có những lời cầu chúc tốt đẹp của những người yêu thương mình. Và, bản thân mình đã không bỏ cuộc. Mình đã luôn tin mình có thể làm được nhiều hơn thế nữa. Và mình nghĩ rằng Sài Gòn chính là nơi mình có thể phát triển hết khả năng và học hỏi thật nhiều. Mong Sài Gòn yêu thương mình và một ngày nào đó mình có thể trở thành một phần của nó, khiến mình feellikehome.
Dù vậy, đôi khi mình cũng cảm thấy thật cô đơn. Đương nhiên điều đó cũng hết sức bình thường vì ai đó ngoài kia cũng đang cảm thấy như thế. Mình hi vọng nình sẽ gặp được một người khiến mình cảm thấy mình quan trọng với họ. Nhưng trước tiên hãy bắt đầu yêu thương bản thân mình nhiều hơn nữa nhé. Mỗi ngày đều có thể trở nên tốt đẹp hơn nếu mình cố gắng.
Hôm nay cũng là một ngày chớm đông tháng 11, thức dậy lúc 5h buổi sáng khi mà trời còn đang tối nhưng đằng phía đông đã hửng lên chút ánh sáng, tuy yếu ớt nhưng le lói cũng khiến tôi cảm thấy bớt chút lạnh lẽo.
Ngại thật đấy, đi làm vào giờ này- khi mà mọi người còn đang ngủ vùi trong chăn ấm. Tôi đã quen với việc này gần 2 năm rồi. Ai cũng tỏ ra ái ngại khi hỏi về thời gian làm việc của tôi. Well, thật sự thì, bạn có thể nhìn theo 2 cách này, nhưng theo cách nào thì bạn tự chọn, chính cách nhìn này sẽ quyết định tâm trạng của bạn suốt cả ngày làm việc hôm ấy.
Đồng hồ báo thức kêu lên, đúng 5h sáng. Mọi người còn đang ngủ trong chăn ấm, mình lại dậy vào giờ này.Trời lạnh. Gió hú.Đôi khi là những cơn mưa đông buốt giá,..Tối đen. Một mình lúi húi đi quanh nhà tìm túi xách, quần áo, chiếc giày, đôi tất. Đôi mắt còn lèm nhèm nhìn mình trong gương ngao ngán. Chải vội tóc, mọi thứ chuẩn bị xong thì dắt xe đi làm thôi. Nhà tôi ở nông thôn, chúng tôi có nuôi vài con mèo và 2 chú chó. Buổi sáng chúng nó lúc nào cũng từ đâu chui ra ngáng đôi chân vội vã của tôi. Tôi bắt đầu ra khỏi nhà tầm 5:30,đi hết quãng đường 15km sẽ đến công ty. Mất khoảng 30 phút. Vậy nên tôi luôn đến sát giờ hoặc muộn. Tôi quá đỗi quen với việc đi làm muộn. Có hôm tôi đi làm sớm, mọi người sẽ đùa rằng trời sắp có bão. Đấy, chỉ vậy cũng đủ cho thấy độ thờ ơ của tôi với kỷ luật công ty như thế nào. Hay nếu hiểu theo cách này, thì đó là tôi đã không còn động lực.
Việc đó tôi nên bị lên án lắm chứ. Tôi biết nhưng tôi lại thích cái cảm giác tội lỗi ấy. tầm giờ này, sếp chưa đến. Phòng làm việc của tôi lại ngay lối cổng vào, vậy nên hầu như không ai nhìn thấy tôi bước vào lúc nào. Chỉ có những người công nhân trong phòng do tôi quản lý biết, nhưng họ như người nhà vậy, nên không sao :) Thật ra lý do chính do tôi lề mề và không muốn dậy sớm hơn để có thể đi làm sớm hơn. Tôi thích đi muộn hơn tầm 5 phút, vì khi ấy, sẽ không cần chen chúc để xe, không cần hòa vào làn người vội vã, muộn 5 phút công ty sẽ trừ lương nhưng tôi thích thế nên tôi kệ. Cũng không trừ nhiều lắm đâu, một tháng chắc khoảng 1-2 tiếng cộng dồn do đi làm muộn thôi.
Ngoại trừ tất cả những sự bất tiện này ra, cảm giác cô đơn là điều khiến tôi mủn lòng nhất. Tôi biết cảm giác được đưa đón, hỏi han và được quan tâm ra sao. Cũng lâu rồi và đó là điều xa xỉ đối với tôi. Nhưng giờ đây, tôi hoàn toàn một mình. Cứ lặng lẽ đi làm và thi thoảng cũng suy nghĩ một chút khi đang lái xe mà không nén được sự ghen tỵ, ước ao được quan tâm như bao cô gái khác.
Đó chính là cách nhìn nhìn đầu tiên, đây có lẽ là cách mà đa số mọi người cảm thấy. Cũng hết sức tự nhiên và bản năng thôi. Mọi ngày của tôi đều như thế. Đều cuốn theo bản năng, và giờ tôi đã hiểu. Người ta nói, để làm được điều bứt phá, hay trở nên ưu tú hơn, thì cần phải thay đổi nhận thức, vượt qua bản năng yếu đuối từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Cách nhìn thứ hai, lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn. Mỗi sáng thức dậy sớm như thế, tôi có thể nghĩ như thế này. Tuy lúc 5h sáng trời còn tối, nhưng bạn đã bao nhiêu lần nhìn thấy khoảnh khắc chuyển giao giữa đêm và ngày? Khi mà ánh sáng của mặt trời bắt đầu le lói ở phía Đông, rực sáng ở một góc trời nhưng dần lan rộng ra, chiếu những tia nắng đầu tiên xen qua các kẽ lá. Đó là khoảnh khác đẹp và tràn đầy sự sống nhất. Có nhiều lần, dù đã muộn giờ, nhưng tôi vẫn dừng xe lại trên con đê làng, cố lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp tuyệt vời ấy. Thật lòng, khi nhìn những điều đẹp đẽ như thế, tôi sẽ nghĩ đến những điều lạc quan, những việc tốt tôi muốn làm. Ví dụ, tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu dậy sớm chạy bộ để có thể ngắm bình minh.
Lái xe trên đường QL10 rộng thênh thang, nhưng giờ đó thì cực ít phương tiện trên đường. Vận tốc lái xe của tôi dao động từ 60-70km. Cảm giác làn gió tạt qua mặt cũng thật khoan khoái và tinh thần thêm tỉnh táo. Cảm giác này thật tuyệt, không khí trong lành, yên tĩnh. Đi trên làn đường, tôi lại nghĩ một dịp nào đó mình muốn có những chuyến đi xa. Tôi tan ca lúc 14h, khi nhiều người vẫn còn đang làm việc, tinh thần lúc này cũng khá uể oải rồi, thì tôi bắt đầu lái xe về nhà hoặc tạt qua các quán xá, con chợ mua rau, hoa quả và hàng trăm thứ hay ho. Lúc ấy, tôi vẫn còn cả một ngày dài để làm những điều tôi muốn hay đơn giản chỉ là về chơi đùa với lũ chó mèo ở nhà, đơn giản nhất thì lên giường ngủ một giấc.
Hai năm rồi, tôi ban đầu từ ngại, chán nản thành quen. Rồi bây giờ là động lực. Thật khó để lúc nào cũng giữ được tinh thần lạc quan. Tôi chỉ nghĩ, nếu đó là bản năng và cảm xúc tự nhiên thì tại sao phải cố thúc đẩy nó trở thành một dạng cảm xúc tích cực nào khác. Miễn rằng mình vẫn có thể cân bằng lại. Mặt khác, tôi cũng nghĩ, nếu có thể chuyển hóa được năng lượng tiêu cực thành tích cực mỗi ngày, đặc biệt là thay đổi nhận thức, động lực của bản thân- đây có thể là một nguồn sức mạnh nội tâm nào đó, tôi không biết nói thế nào hay có thể giải thích dễ hiểu về một điều siêu nhiên như thế. Tôi không biết những người thành công, ưu tú họ có làm điều này- dậy sớm, chọn thái độ tích cực mỗi ngày hay không? Hay: để thành công, ưu tú bạn cần dậy sớm, chọn thái độ tích cực. Hai điều này có liên quan hay mối quan hệ với nhau hay không tôi cũng muốn biết lắm. Nhưng, rõ ràng là việc này đem lại điều tốt.
Khi viết đến đây, thì tôi cũng gần hết ca làm của mình rồi. Hôm nay công việc diễn ra khá tốt, ít ra thì nó tốt hơn những ngày trước đó, Tôi hôm nay cũng thấy bản thân cần tích cực hơn, ít quan tâm hơn đến những người khác( thực ra là những người khiến tôi không vui). Vậy đấy, một ngày trong một năm, hay trong một cuộc đời tuy ngắn ngủi và chẳng đáng là bao nhưng nếu nghĩ sâu hơn, thì một ngày chính là tất cả đối với một người. Một ngày đầy đủ cảm xúc vui buồn, tốt hay không cũng do bạn nhìn nhận.
Saigon, June 2024
Thời tiết buổi tối mùa mưa ở SG thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Mùi nước xả vải quen thuộc từ những chiếc quần áo mới giặt treo đầy ngoài ban công. Âm thanh xe cộ thưa thớt ban đêm, tiếng điều hoà ù ù từ tầng trên dội xuống.
Bầu trời Sài Gòn ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đám mây trắng. Không giống với miền Bắc mùa hè trời đầy sao trên nền đen tối sâu thẳm và dường như chẳng nhìn thấy đám mây nào. Nói đến đây thì tôi lại nhớ quê nhà.
Mùa hè miền Bắc đối với tôi là những đêm nằm ngoài hiên nhà, muỗi vô kể. Tiếng ếch kêu văng vẳng cả đêm, rồi lũ chó nhà tôi chẳng chịu ngủ yên. Chúng nó sủa rất nhiều. Sự yên ắng và vắng vẻ của đồng quê ban đêm đẹp và rùng mình đến kì lạ.
Nhưng ở Sài gòn rồi, mọi thứ lại nhộn và thành phố chẳng hề ngủ. Điều tôi thích ở SG là những cơn gió ban đêm sau cơn mưa. Nó dễ chịu và khiến mình nguôi ngoai.
Khi viết những dòng này thì tâm trạng của tôi không được tốt. Tôi chợt cảm thấy buồn và lo lắng về mọi thứ. Tôi không biết mình nên làm gì nếu mọi chuyện không như mình nghĩ/ trở nên tồi tệ hơn. Tôi lo bản thân mình lại gục ngã 1 lần nữa. Và vì tôi không muốn trải qua cảm giác tổn thương 1 lần nữa nên tôi buồn và sợ.
SAIGON..I made it BUT I'm UNHAPPY.
Ngày thứ 12 ở Sài Gòn. Nghĩ rằng đây là là điều mình muốn và mình sẽ hạnh phúc hơn khi ở đây.
Đến ngày thứ 12, cảm xúc và sự cô đơn đã khiến tôi trở nên thực sự yếu đuối. Tôi yếu đuối vì tôi mệt mỏi với những cảm xúc cô đơn của chính mình. Tôi đã nghĩ rằng, đến độ tuổi này tôi sẽ trở nên từng trải và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng giờ tôi sợ. Tôi có thể mạnh mẽ và chịu đựng cả ngày hôm ấy, tất cả những điều vô lý hay bất hạnh có thể xảy ra và tôi sẽ mạnh mẽ vượt qua nó. Nhưng đến cuối ngày, nếu không có một ai để chia sẻ ngày hôm đó tôi đã cố gắng như thế nào, mệt mỏi và kiệt sức bao nhiêu, hiểu rằng tôi cũng cần được quan tâm và tôi không hề mạnh mẽ như thế, nhưng tôi đã cố gắng biết nhường nào,.. Tôi không cảm thấy một ai lắng nghe hay hiểu. Người tôi muốn lắng nghe, tôi không thể chạy đến nữa..
Vậy là dù có chạy đi đến một nơi khác, thay đổi một lối sống khác thì bạn cũng không thể bỏ lại được bản ngã của chính mình. Vẫn cô đơn một cách trống rỗng như thế. Vẫn buồn và khóc chẳng vì điều gì.
Liệu những điều này sẽ qua đi, có thể đến một lúc nào đó ta có thể quên đi việc có cảm xúc về một điều gì đó. Đơn giản có thể là không nghĩ, không buồn, không rớt nước mắt. Nhưng nếu vẫn buồn và vẫn khóc thì cũng sẽ ổn thôi đúng không?
Mặc dù không phải là người đầu tiên người ấy thích, không phải người đầu tiên người ấy che chở, càng không phải là nụ hôn đầu của người ấy, không phải trong tất cả những thứ đầu tiên của họ. Nhưng hi vọng có thể được là người đầu tiên cùng họ trải qua những khó khăn thống khổ, người đầu tiên cùng họ chia sẻ niềm vui, người đầu tiên họ muốn dựa vào khi thất bại, hi vọng có thể là người duy nhất kiếp này được cùng nhau bầu bạn đến bạc đầu. Tình yêu không phải là dựa dẫm, cũng không phải là nuông chiều. Tình yêu thực sự chính là ở bên nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió, thăng trầm…
Thời gian cũng không còn lại nhiều nữa, chỉ còn hơn 14 ngày nữa thôi là đến Tết Âm Lịch và 3 tháng nữa đến khi hợp đồng gia hạn năm tới chuyển đến.
Tôi 26 tuổi. Đang suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của đời mình. Công việc hiện tại không đem đến cho tôi niềm vui, kiến thức hay sự thăng tiến.Tôi nghĩ mình cần thay đổi. Từ khá lâu rồi, bản thân tôi không còn cảm thấy muốn làm đẹp, cảm thấy tự tin hay ưu tú nữa. Từ ngoại hình đến bản lĩnh của bản thân dần dần nhạt nhòa và không còn nhiệt huyết. Cuộc sống cũng không cảm thấy tốt đẹp hơn. Công việc nhàm chán, gia đình không thấu hiểu, tình cảm không được như ý.
Đã nhiều lần tôi khóc vì tôi nghĩ mình không được yêu thương. Không cảm thấy được thấu hiểu từ gia đình, không cảm thấy muốn chia sẻ và được lắng nghe từ bạn bè. Người duy nhất sẽ lắng nghe và thấu hiểu tôi lại... không yêu tôi. Tôi không muốn chúng tôi chênh vênh giữa việc làm bạn và tình yêu. Tôi nghĩ có lẽ do bản thân đã hi vọng, để cho tình cảm lớn dần nhưng lại phải giữ chặt trong lòng. Vì nói ra tức là sẽ mất. Người ấy nói anh không mong đợi điều gì và cũng sẽ không hứa hẹn điều gì, không muốn 1 mối quan hệ, nhưng chúng tôi có thể làm bạn và có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Anh ấy sẽ giúp đỡ tôi nếu tôi cần bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ rằng, nếu tôi luôn ở bên, luôn lắng nghe, luôn đối xử tốt với người đó thì có lẽ một ngày nào đấy anh sẽ cảm thấy giống như tôi. Nhưng có lẽ là không bao giờ. Vì nếu có, người đó đã nói với tôi rồi. Vậy mà tôi vẫn cứ dồn cảm xúc của mình lại. Đôi khi, tôi phải rất cố gắng, khóc vì tủi thân rồi lại tự mình lau nước mắt, hứa sẽ dừng cảm xúc này lại và tiếp tục chỉ nên làm bạn. Tôi muốn chuyển đến HN để tìm một công việc khác, nhưng cũng vì muốn được nhìn thấy người đó. Chúng tôi có thể cũng đi chơi và nói chuyện nhiều hơn thay vì sống ở 2 thành phố khác nhau.
Nhưng hôm nay, tôi thật do dự. Tôi nghĩ có lẽ ở Nam Định hay Hà Nội, hay Sài Gòn cũng chẳng có gì dành cho tôi cả. Đáng lẽ có thể có tất cả nhưng không gì khiến tôi cảm thấy mình muốn cố gắng từng ngày. Hay là bỏ hết mọi thứ lại rồi đi xa? Sài Gòn có lẽ là nơi tôi muốn đến. Nhưng nghĩ đến SG thì tôi lại buồn. Không có đủ kinh phí, tôi không chắc mình có thể làm được. Bạn tôi khuyên tôi nên can đảm lên, không nên bỏ lỡ cơ hội vì tôi cũng chẳng còn trẻ và nhiều cơ hội nữa. Chỉ còn 3 tháng nữa thôi, tôi cần đưa ra quyết định của mình.
Gia đình, tôi yêu quý họ nhưng tôi không thể cứ làm những điều khiến họ hạnh phúc thay vì bản thân mình mãi? Bạn bè, tôi hiểu rồi họ cũng sẽ có những mối bận tâm riêng, tôi đâu thể làm phiền? Hay một người tôi yêu, rõ ràng sẽ không có điều gì xảy ra vì anh ấy không yêu tôi. Tôi còn gì để cố gắng và tiếp tục ở lại đây? Không có lý do nào cả. Tôi nhận ra rằng dù công việc hay cuộc sống ngoài kia có vất vả và bất công thế nào, nhưng nếu tôi biết ai đó yêu thương và mong có sự hiện diện của tôi trong đời họ thì tôi nhất định không bao giờ bỏ cuộc. Tôi có thể làm hết sức để luôn được ở bên người đó. Thật tệ là tôi không cảm thấy có ai đó như thế trong thời điểm hiện tại.
Năm vừa qua, tôi thật sự thất bại rồi. Để bây giờ chênh vênh không biết nên làm gì.
Mê Linh, Hà Nội- 4/1/2022
Lúc này đã là tầm trưa một ngày mùa đông điển hình miền Bắc.Vậy là cũng sắp kết thúc chuyến đi 5 ngày nghỉ lễ Tết dương lịch. Tôi tự hỏi tại sao mình đang ở đây, tâm trạng không mấy vui vẻ và cảm thấy buâng khuâng với cuộc sống và những lựa chọn của mình.
Những ngày nghỉ lễ khiến tôi thư giãn và vui vẻ. Nhưng tôi cũng thật sự không biết đó có phải là điều mình muốn, hay điều mình muốn có thật sự tồn tại và phát triển. Tôi cứ thấy lo lắng.