Có phải tất cả là lỗi bản thân mình đã yêu họ? Tất cả những cảm xúc tiêu cực này sẽ dần khiến ta trở nên không còn là mình nữa. Thật buồn khi không mở lòng yêu lại một ai đó khác sau tất cả những tổn thương đã xảy ra. Nhưng thật lòng, điều còn tệ hơn thế nữa là, những tổn thương đó lại lặp lại. Kéo theo tất cả những nỗi buồn trước kia tưởng có thể quên đi nhưng lại quay lại vò nát tâm trí.
Tôi cũng không hiểu chính mình nữa? Hẳn không phải do đời tôi trắc trở nên mới yêu những người không có mình trong tim họ đâu nhỉ. Tôi chợt nghĩ có lẽ là do bản thân tôi có vấn đề chăng? Có phải tôi đã làm gì sai? Hay do tôi chưa đủ tốt? Có điều gì về bản thân tôi có thể là đã khiến tất cả những điều này xảy ra?
Tại sao? Tôi buồn vì họ không quan tâm và dành cho tôi sự ưu tiên như tôi làm cho họ. Tôi chợt thấy đời mình thật buồn. Tôi chẳng thể gặp được người dành cho tôi sự quan tâm và yêu thương như tôi đã và muốn trao đi. Thật khó vì điều đó chắc chẳng bao giờ xảy ra. Có lẽ vấn đề là do tôi ngu ngốc, không xinh đẹp, không nổi bật. Tôi không còn thấy tự tin nữa. Tôi đã hi vọng và giờ tôi hoàn toàn thất vọng..
Điều khiến tôi còn thấy cay đắng hơn nữa. Trong lúc mủi lòng, yếu đuối mà đánh mất bản thân. Lỗi cũng đâu phải hoàn toàn từ phía bản thân tôi? Tôi buồn. Vì tôi đã trao đi cảm xúc chân thành. Khi nó không được trân trọng thì buồn là điều hoàn toàn tự nhiên thôi. Tôi chỉ muốn sống là một người hạnh phúc và được yêu thương.
Tôi sẽ không dành cho những ai không xứng đáng tình cảm của mình nữa.
Thời gian cũng không còn lại nhiều nữa, chỉ còn hơn 14 ngày nữa thôi là đến Tết Âm Lịch và 3 tháng nữa đến khi hợp đồng gia hạn năm tới chuyển đến.
Tôi 26 tuổi. Đang suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của đời mình. Công việc hiện tại không đem đến cho tôi niềm vui, kiến thức hay sự thăng tiến.Tôi nghĩ mình cần thay đổi. Từ khá lâu rồi, bản thân tôi không còn cảm thấy muốn làm đẹp, cảm thấy tự tin hay ưu tú nữa. Từ ngoại hình đến bản lĩnh của bản thân dần dần nhạt nhòa và không còn nhiệt huyết. Cuộc sống cũng không cảm thấy tốt đẹp hơn. Công việc nhàm chán, gia đình không thấu hiểu, tình cảm không được như ý.
Đã nhiều lần tôi khóc vì tôi nghĩ mình không được yêu thương. Không cảm thấy được thấu hiểu từ gia đình, không cảm thấy muốn chia sẻ và được lắng nghe từ bạn bè. Người duy nhất sẽ lắng nghe và thấu hiểu tôi lại... không yêu tôi. Tôi không muốn chúng tôi chênh vênh giữa việc làm bạn và tình yêu. Tôi nghĩ có lẽ do bản thân đã hi vọng, để cho tình cảm lớn dần nhưng lại phải giữ chặt trong lòng. Vì nói ra tức là sẽ mất. Người ấy nói anh không mong đợi điều gì và cũng sẽ không hứa hẹn điều gì, không muốn 1 mối quan hệ, nhưng chúng tôi có thể làm bạn và có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Anh ấy sẽ giúp đỡ tôi nếu tôi cần bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ rằng, nếu tôi luôn ở bên, luôn lắng nghe, luôn đối xử tốt với người đó thì có lẽ một ngày nào đấy anh sẽ cảm thấy giống như tôi. Nhưng có lẽ là không bao giờ. Vì nếu có, người đó đã nói với tôi rồi. Vậy mà tôi vẫn cứ dồn cảm xúc của mình lại. Đôi khi, tôi phải rất cố gắng, khóc vì tủi thân rồi lại tự mình lau nước mắt, hứa sẽ dừng cảm xúc này lại và tiếp tục chỉ nên làm bạn. Tôi muốn chuyển đến HN để tìm một công việc khác, nhưng cũng vì muốn được nhìn thấy người đó. Chúng tôi có thể cũng đi chơi và nói chuyện nhiều hơn thay vì sống ở 2 thành phố khác nhau.
Nhưng hôm nay, tôi thật do dự. Tôi nghĩ có lẽ ở Nam Định hay Hà Nội, hay Sài Gòn cũng chẳng có gì dành cho tôi cả. Đáng lẽ có thể có tất cả nhưng không gì khiến tôi cảm thấy mình muốn cố gắng từng ngày. Hay là bỏ hết mọi thứ lại rồi đi xa? Sài Gòn có lẽ là nơi tôi muốn đến. Nhưng nghĩ đến SG thì tôi lại buồn. Không có đủ kinh phí, tôi không chắc mình có thể làm được. Bạn tôi khuyên tôi nên can đảm lên, không nên bỏ lỡ cơ hội vì tôi cũng chẳng còn trẻ và nhiều cơ hội nữa. Chỉ còn 3 tháng nữa thôi, tôi cần đưa ra quyết định của mình.
Gia đình, tôi yêu quý họ nhưng tôi không thể cứ làm những điều khiến họ hạnh phúc thay vì bản thân mình mãi? Bạn bè, tôi hiểu rồi họ cũng sẽ có những mối bận tâm riêng, tôi đâu thể làm phiền? Hay một người tôi yêu, rõ ràng sẽ không có điều gì xảy ra vì anh ấy không yêu tôi. Tôi còn gì để cố gắng và tiếp tục ở lại đây? Không có lý do nào cả. Tôi nhận ra rằng dù công việc hay cuộc sống ngoài kia có vất vả và bất công thế nào, nhưng nếu tôi biết ai đó yêu thương và mong có sự hiện diện của tôi trong đời họ thì tôi nhất định không bao giờ bỏ cuộc. Tôi có thể làm hết sức để luôn được ở bên người đó. Thật tệ là tôi không cảm thấy có ai đó như thế trong thời điểm hiện tại.
Năm vừa qua, tôi thật sự thất bại rồi. Để bây giờ chênh vênh không biết nên làm gì.
Tôi đã nói khi buồn thì sẽ ở đây. Vậy mà suốt thời gian qua, nỗi buồn quá đỗi kinh khủng đã khiến tôi không còn nghĩ đến việc viết ra những điều mình nghĩ ở đâu đó.
Ngày hôm nay, khi đọc lại những gì đã viết trước kia, tôi thấy mình thật đáng thương. Suốt cả quãng thời gian từ khi bắt đầu viết những dòng đầu tiên đến nay cũng ba bốn năm. Cũng là từ khi cô gái bắt đầu khao khát tình yêu, đến khi đau khổ, buồn bã. Vậy đấy, hành trình tình yêu mà cô ấy trải qua có đủ cảm xúc thăng trầm, nụ cười và cả nước mắt. Cứ nghĩ, tình yêu phải như vậy thì sẽ bền vững, nhưng lại kết thúc ngỡ ngàng.
Trải nghiệm này thật sự sẽ vẫn luôn nhớ đến 1 lúc nào đó.. Vậy hoá ra nó là như vậy. Khá thú vị. Mọi thứ xung quanh trở nên vô hình và mờ dần dần. Trong lúc như thế này, tôi nghĩ về điều gì?? Một sự trống rỗng về cảm xúc. Mọi thứ thật tốt và diễn ra thật tự nhiên. Music, ánh sáng, người này và “ stuffs” mà chưa bh thử trước đây. Just for fun and we made really great. I have never felt like this before. Hoàn toàn bộc lộ hết cảm xúc và trần trụi nhất.
Mặc dù không phải là người đầu tiên người ấy thích, không phải người đầu tiên người ấy che chở, càng không phải là nụ hôn đầu của người ấy, không phải trong tất cả những thứ đầu tiên của họ. Nhưng hi vọng có thể được là người đầu tiên cùng họ trải qua những khó khăn thống khổ, người đầu tiên cùng họ chia sẻ niềm vui, người đầu tiên họ muốn dựa vào khi thất bại, hi vọng có thể là người duy nhất kiếp này được cùng nhau bầu bạn đến bạc đầu. Tình yêu không phải là dựa dẫm, cũng không phải là nuông chiều. Tình yêu thực sự chính là ở bên nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió, thăng trầm…
Tối nay Hà Nội đổ cơn mưa, không khí đã dịu lại. Rồi tôi thấy lòng mình bình thản hơn nhưng man mát một nỗi buồn. Tôi đang thực sự nhớ một người. Người tôi yêu và anh ấy cũng yêu tôi. Nhưng anh ấy không có ở hiện tại, anh ấy chưa từng gặp tôi vậy mà tôi đang nhớ một người không có thật ở hiện tại. Thật buồn cười. Phải tự thú nhận rằng tôi đang khao khát tình yêu, thứ tình yêu có thể khiến tôi điên dại, yêu hết mình. Có chăng thứ tình yêu chân thành trên thế giới này? Dẫu biết có ngọt ngào thì cũng có đắng cay. Tôi vẫn muốn thử. Thử để thỏa nỗi khát khao. Để cảm nhận và thấu hiểu. Được yêu thương và trao đi thương yêu..
Saigon, June 2024
Thời tiết buổi tối mùa mưa ở SG thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Mùi nước xả vải quen thuộc từ những chiếc quần áo mới giặt treo đầy ngoài ban công. Âm thanh xe cộ thưa thớt ban đêm, tiếng điều hoà ù ù từ tầng trên dội xuống.
Bầu trời Sài Gòn ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đám mây trắng. Không giống với miền Bắc mùa hè trời đầy sao trên nền đen tối sâu thẳm và dường như chẳng nhìn thấy đám mây nào. Nói đến đây thì tôi lại nhớ quê nhà.
Mùa hè miền Bắc đối với tôi là những đêm nằm ngoài hiên nhà, muỗi vô kể. Tiếng ếch kêu văng vẳng cả đêm, rồi lũ chó nhà tôi chẳng chịu ngủ yên. Chúng nó sủa rất nhiều. Sự yên ắng và vắng vẻ của đồng quê ban đêm đẹp và rùng mình đến kì lạ.
Nhưng ở Sài gòn rồi, mọi thứ lại nhộn và thành phố chẳng hề ngủ. Điều tôi thích ở SG là những cơn gió ban đêm sau cơn mưa. Nó dễ chịu và khiến mình nguôi ngoai.
Khi viết những dòng này thì tâm trạng của tôi không được tốt. Tôi chợt cảm thấy buồn và lo lắng về mọi thứ. Tôi không biết mình nên làm gì nếu mọi chuyện không như mình nghĩ/ trở nên tồi tệ hơn. Tôi lo bản thân mình lại gục ngã 1 lần nữa. Và vì tôi không muốn trải qua cảm giác tổn thương 1 lần nữa nên tôi buồn và sợ.
Khi yêu một người mà họ cũng yêu người khác nữa.. Đó là cảm giác tổn thương và lòng tự ái không cho phép bạn chịu đựng điều đó.. Vậy là cứ ngỡ tình yêu đẹp đến thế và rằng họ chỉ yêu mỗi mình ở thời điểm hiện tại. Nhưng anh cũng yêu một người con gái khác nữa? Vậy thứ tình cảm anh dành cho em là gì? Đó có phải là sự thương hại không? Em đáng thương đến mức đó sao? Anh là người tử tế nhưng xin đừng làm vậy với em có được không? Em dù yêu anh rất nhiều, có thể chịu đựng được những tổn thương đến ngày hôm nay đã là điều em cố gắng rất nhiều rồi. Em luôn cần tình yêu của anh- nhưng không bao giờ xuất phát từ lòng thương hại từ anh dành cho em.
Khi yêu một người mà đến đêm ngay trong giấc ngủ bạn vẫn thổn thức khóc không bật thành tiếng vì người đó vì những cảm xúc tổn thương họ gây ra.. thì điều đó có phải là tình yêu không? Tôi có đang hạnh phúc không?
Vẫn là những điều dẫu vô tình nhưng lại khiến bản thân buồn. Không biết từ lúc nào bản thân lại trở nên yếu mềm như thế. Dẫu sao đây cũng chỉ là một thứ tình cảm không tên, không ai muốn hay đủ dũng cảm để nói ra điều mình muốn. Cũng vì thế mà ta trở nên dại khờ, ngu ngốc trong mắt của người đó vì những thứ cảm xúc lẽ ra, đối với 1 cô gái đang yêu, giận hờn, ghen tuông, tủi thân,..vốn hết sức bình thường và vốn dĩ. Dẫu vậy, lại càng phải nén lại, che giấu đi những cảm xúc ấy một cách vụng về, tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất, con tim lại vô cùng yếu đuối và đau đớn.
Chỉ là tại mình lỡ dại mở lòng thêm 1 lần nữa khi mà những vết thương cũ còn chưa lành. Tổn thương cũ gợi lại những cảm giác đau đớn, giày vò tâm trí, sự nghi ngờ.
Liệu có phải mọi thứ như ta nghĩ? Bản thân dù thật lòng và mong muốn họ cũng có cùng cảm giác ấy. Đôi khi, họ lại khiến mình cảm thấy bản thân thật không quan trọng, không đáng để tâm. Dù biết những điều đó có thể khiến mình suy nghĩ, tổn thương?
Thật lòng, nếu có thể, tôi chỉ muốn nói hết những điều này với anh ấy. Tôi cũng không biết điều này có thực sự đáng để nói ra, và mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Nhưng thật buồn là, dù mọi chuyện xảy ra theo cách nào, thì kẻ đem lòng yêu, bao giờ cũng đau đớn nhất. Tại sao tôi lại như thế này, tại sao không thể ngừng yêu 1 ai đó? Tại sao không thể chỉ là mọi thứ nhưng chỉ cần không là yêu?
Lẽ ra.. hôm nay có thể là một buổi tối tốt hơn ngày này năm trước. Thật buồn cười và trớ trêu thay, cái cảm xúc đó lại tái diễn. Liệu có phải vũ trụ đã đưa tín hiệu ngay từ đầu nhưng bản thân vẫn cố chấp ngó lơ, tin vào một sự huyễn hoặc?
Cách đây 1 năm,vào một buổi tối tháng tám dễ chịu sau những cơn mưa chiều SG. Mình cũng chỉ như bao cô gái bình thường, bản thân mình mọi thứ cũng không thực sự xuất sắc hay ưu tú, cũng không hẳn là dễ thương hay có ngoại hình bắt mắt. Mình luôn cảm thấy khá tự ti khi khi nói đến việc hẹn hò hay có được sự chú ý của phía nam giới. Đến với dating app, là một sự ngang ngược và liều lĩnh của mình. Vì là sự dễ dàng của dating apps, nên mình để cho bản thân mở ra với cơ hội với mong muốn gặp được một chàng trai tốt và đồng điệu với mình.
Chính vì lẽ đó, buổi tối ngày này năm ngoái mình đã gặp anh. Mình nhớ cảm giác lần đầu tiên gặp anh là một sự thoải mái, nói chuyện thân thiện. Tuy có chút gượng gạo, nhưng lúc đó mình đã nghĩ là có thể, mình muốn được biết nhiều hơn về anh ấy, muốn nói chuyện nhiều hơn một chút. Sau khoảng hơn 30 phút, anh nói anh muốn về trước..cái giây phút đó, mình tuy không quá sững sờ nhưng chỉ là, thấy... hụt hẫng và tủi thân kinh khủng. Mình không hỏi, cũng không thắc mắc, tự ngầm hiểu rằng anh ấy không thích mình và có thể là đã cảm thấy hụt hẫng vì có thể mình không xinh đẹp như anh ấy mường tượng hoặc vì bất cứ lí do gì thì, anh ấy đã từ chối mình khéo léo bằng cách đi về trước sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi.
Tối hôm đó trở về nhà, mình đã rất buồn. Không phải do anh ấy, chỉ là nó khiến mình cảm thấy và tin chắc chắn là nếu không xinh đẹp thì sẽ không ai thích mình cả và càng thêm tự ti về bản thân.
Mình vẫn không tin được rằng, sau lần gặp tưởng chừng như không bao giờ gặp lại nữa thì mình và anh đã quen nhau được tròn 1 năm. Và tối ngày hôm nay chính là ngày kỉ niệm tròn 1 năm định mệnh ngày đầu tiên đó. Và còn buồn hơn là cái cảm giác tự ti tồi tệ đó lại diễn ra. Mình cảm thấy như thể đó là lỗi của mình, trong một phút chốc, mình đã nghĩ rằng có điều gì đó sai về bản thân, cảm thấy tệ và nghi ngờ bản thân rất nhiều.
Suốt 1 năm qua, mình và anh đã có quãng thời gian thực sự vui vẻ. Anh là một người đàn ông tốt-rất nam tính, bản năng nhưng cũng rất ý chí. Mình cảm thấy thật sự may mắn và vui vẻ khi ở bên cạnh. Ở anh, mình thấy có sự điềm đạm, nhẹ nhàng, không cần phải lúc nào cũng cố gắng thái quá. Có sự chừng mực và tự nhiên.
Khi ở cùng nhau, mình luôn cố gắng trở thành một người phụ nữ quan tâm, ân cần và có phần hơi quá một chút vì muốn đối phương được thoải mái và dễ chịu hơn. Điều này, khi nhìn lại mình cảm thấy bị over và mình cũng không hề vui vẻ.
Mình đã đi trên một con đường mà mình nghĩ có thể không dành cho mình. Luôn biết rằng nó sẽ không đi đến đâu nhưng mình vẫn cố gắng nắm giữ lấy và hi vọng điều đó sẽ thay đổi như thể với sự chân thành và quan tâm thì anh ấy sẽ nhận thấy mình có thể là điều gì đó quan trọng mà anh ấy sẽ muốn giữ lấy.
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, anh quyết định chia tay và không muốn kéo dài thêm nữa. Mình đã có cuộc nói chuyện dài với anh và cả hai dường như đã hiểu được rằng mọi thứ cần dừng lại. Anh nói rất nhiều lý do chúng mình lẽ ra không nên ở bên nhau và sẽ không thành chuyện vì khởi đầu của chúng mình khá tệ và cách nhìn nhận của anh về mình là một hình ảnh xấu tệ. Anh muốn tập trung vào bản thân và sức khỏe tinh thần hiện tại. Vì thế, điều tốt nhất anh muốn làm là anh muốn ở một mình.
Mình đã cảm thấy rất hụt hẫng và niềm tin của mình vào con người và thứ gọi là sự kết nối một lần nữa lại sụp đổ. Chỉ là, đôi khi mình không hiểu tại sao người ta có thể dễ dàng ruồng bỏ mọi thứ như vậy, như thể đó là điều họ đã muốn làm từ đầu. Cho đến lúc này, mình dần nhận ra ngay từ đầu luôn có những điều cảm thấy không đúng nhưng mình chỉ tập trung vào những điều mình muốn tin.
Mình không cảm thấy sai vì cho đi và quan tâm người mình thích, nhưng cuộc đời thật tệ và chán trường làm sao khi cứ trao những điều tốt đẹp cho sai người và rồi để lại cho mình những tổn thương.
Mình không hẳn trách móc anh vì đã quyết định như vậy. Với một đứa hiểu chuyện và luôn nghĩ cho người khác như mình, mình thà nhận thiệt thòi còn hơn níu kéo hay làm tổn thương người khác. Mình chỉ có thể chấp nhận việc này đến với mình, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều và không đặt mình trong tư thế nạn nhân.
Anh ấy thật sự may mắn vì đã gặp được mình. Anh ấy nên biết điều đó..một ngày nào đó. Vì sau cùng, khi nhìn vào những điều tốt đẹp anh ấy đã làm cho mình, thì thật tâm mình chỉ muốn anh ấy lựa chọn điều gì anh nghĩ là tốt cho bản thân.
Giữ trong lòng sự yếu đuối, vật vã sẽ khiến mình héo mòn nên mình sẽ chọn thái độ tích cực và không chấp niệm về những điều không may xảy đến với cuộc đời mình nữa. Mình cần phải mạnh mẽ chấp nhận và bước tiếp. Nhưng chắc mình sẽ rất khó để mở lòng lại và mình muốn chặng đường tới mình sẽ sống khép kín hơn về nội tâm.
Những ngày tháng sau này mình sẽ không cho phép bản thân dễ dàng chấp nhận để bản thân gặp gỡ những mối quan hệ không tốt cho mình, không dễ dàng để cảm xúc lấn át lý trí, và càng không để cho bản thân bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Tương lai của mình nếu không thay đổi và vượt lên lúc này mình sợ sau này sẽ thật khó khá hơn được. Mình cần mạnh mẽ và cố gắng rất nhiều. Dù có sợ hãi và buồn rất nhiều, nhưng tin rằng mình xứng đáng với điều tốt đẹp. Hãy giữ cho tâm trí thật an yên và nhẹ nhàng bước qua những điều không may, những người không trân trọng mình và anh- Steve, mong anh sẽ hạnh phúc vì em sẽ sống thật hạnh phúc!!
Thảo Điền- 1 ngày tệ trong 365 ngày vui vẻ