Vậy Là Ván Bài đã được Lật Ngửa..

Vậy Là Ván Bài đã được Lật Ngửa..

Vậy là ván bài đã được lật ngửa..

Không phải do tôi, nhưng là anh ấy. Anh ấy nói rằng anh biết tôi oán giận anh ấy vì anh biết tôi yêu anh, nhưng anh không đáp lại. Vậy là chẳng cần đợi đến ngày tự mình có thể trút hết mọi nỗi niềm, thì mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

Anh ấy luôn biết, chỉ là không muốn. Tôi đã có quãng thời gian khổ sở khi tự mình xoay sở với tất cả những cảm xúc đau khổ này. Tôi nhận ra mình cần phải chấp nhận sự thật là không cần biết anh có từng yêu tôi dù một khoảnh khắc nào đó khi ở bên nhau hay không, mà điều cần chấp nhận là tôi cần yêu bản thân mình. Có hay không hay bất cứ điều gì khiến ta lưu luyến khác cũng không còn quan trọng nữa. Yêu một người đơn phương là đang giết chết chính bản thân mình. Tôi đã nói rằng tôi muốn ngừng oán giận anh, không phải tôi ngừng yêu anh nhưng vì tôi chấp nhận sự thật và thôi không muốn hi vọng nữa. Tôi đã quá mệt mỏi.

Có lẽ nên như vậy thôi. Tôi muốn bước tiếp để sống tốt hơn. Dù bản thân thật mạnh mẽ, kiên cường biết bao nhiêu nhưng lại thật sự cô độc và không cảm thấy được yêu thương. Tôi cảm thấy chẳng có gì dành cho tôi cả.

More Posts from Zubice96 and Others

6 years ago

Khi yêu một người mà họ cũng yêu người khác nữa.. Đó là cảm giác tổn thương và lòng tự ái không cho phép bạn chịu đựng điều đó.. Vậy là cứ ngỡ tình yêu đẹp đến thế và rằng họ chỉ yêu mỗi mình ở thời điểm hiện tại. Nhưng anh cũng yêu một người con gái khác nữa? Vậy thứ tình cảm anh dành cho em là gì? Đó có phải là sự thương hại không? Em đáng thương đến mức đó sao? Anh là người tử tế nhưng xin đừng làm vậy với em có được không? Em dù yêu anh rất nhiều, có thể chịu đựng được những tổn thương đến ngày hôm nay đã là điều em cố gắng rất nhiều rồi. Em luôn cần tình yêu của anh- nhưng không bao giờ xuất phát từ lòng thương hại từ anh dành cho em.

Khi yêu một người mà đến đêm ngay trong giấc ngủ bạn vẫn thổn thức khóc không bật thành tiếng vì người đó vì những cảm xúc tổn thương họ gây ra.. thì điều đó có phải là tình yêu không? Tôi có đang hạnh phúc không?

6 years ago
Cuộc Sống Của Ta Hàng Ngày Xoay Quanh Tình Yêu, Gia đình, Bạn Bè Và Công Việc. Trong

Cuộc sống của ta hàng ngày xoay quanh tình yêu, gia đình, bạn bè và công việc. Trong cả bốn điều, thì điều nào cũng quan trọng với tôi. Bốn điều đó làm nên tôi của ngày hôm nay. Vậy mà hôm nay cả bốn điều này khiến tôi phải suy nghĩ và buồn về chúng. Càng trưởng thành lại càng có nhiều vấn đề phải đối mặt. Một người như tôi liệu có thể làm được gì đây?

Trước đây tôi, cũng như hiện tại không có gì trong tay. Nhưng cái tôi của ngày trước có cái mà tôi đang đánh mất dần. Đó là sự tự tin và hi vọng. Tự tin là tin vào chính bản thân mình. Hiện tại tôi thấy mình không còn đủ tin nữa, tôi đang dần mất nó. Điều gì đã khiến tôi mất dần đi nhiệt huyết và quyết tâm? Tôi không chấp nhận sự an toàn, tôi muốn chinh phục và được trải nghiệm nhiều điều trong cuộc sống.

Tôi luôn tin mình khác biệt và dám phấn đấu vì điều mình muốn có được. Zubice của hiện tại cần mạnh mẽ lên! Bước ra ngoài đi!

9 months ago

Lẽ ra.. hôm nay có thể là một buổi tối tốt hơn ngày này năm trước. Thật buồn cười và trớ trêu thay, cái cảm xúc đó lại tái diễn. Liệu có phải vũ trụ đã đưa tín hiệu ngay từ đầu nhưng bản thân vẫn cố chấp ngó lơ, tin vào một sự huyễn hoặc?

Cách đây 1 năm,vào một buổi tối tháng tám dễ chịu sau những cơn mưa chiều SG. Mình cũng chỉ như bao cô gái bình thường, bản thân mình mọi thứ cũng không thực sự xuất sắc hay ưu tú, cũng không hẳn là dễ thương hay có ngoại hình bắt mắt. Mình luôn cảm thấy khá tự ti khi khi nói đến việc hẹn hò hay có được sự chú ý của phía nam giới. Đến với dating app, là một sự ngang ngược và liều lĩnh của mình. Vì là sự dễ dàng của dating apps, nên mình để cho bản thân mở ra với cơ hội với mong muốn gặp được một chàng trai tốt và đồng điệu với mình.

Chính vì lẽ đó, buổi tối ngày này năm ngoái mình đã gặp anh. Mình nhớ cảm giác lần đầu tiên gặp anh là một sự thoải mái, nói chuyện thân thiện. Tuy có chút gượng gạo, nhưng lúc đó mình đã nghĩ là có thể, mình muốn được biết nhiều hơn về anh ấy, muốn nói chuyện nhiều hơn một chút. Sau khoảng hơn 30 phút, anh nói anh muốn về trước..cái giây phút đó, mình tuy không quá sững sờ nhưng chỉ là, thấy... hụt hẫng và tủi thân kinh khủng. Mình không hỏi, cũng không thắc mắc, tự ngầm hiểu rằng anh ấy không thích mình và có thể là đã cảm thấy hụt hẫng vì có thể mình không xinh đẹp như anh ấy mường tượng hoặc vì bất cứ lí do gì thì, anh ấy đã từ chối mình khéo léo bằng cách đi về trước sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi.

Tối hôm đó trở về nhà, mình đã rất buồn. Không phải do anh ấy, chỉ là nó khiến mình cảm thấy và tin chắc chắn là nếu không xinh đẹp thì sẽ không ai thích mình cả và càng thêm tự ti về bản thân.

Mình vẫn không tin được rằng, sau lần gặp tưởng chừng như không bao giờ gặp lại nữa thì mình và anh đã quen nhau được tròn 1 năm. Và tối ngày hôm nay chính là ngày kỉ niệm tròn 1 năm định mệnh ngày đầu tiên đó. Và còn buồn hơn là cái cảm giác tự ti tồi tệ đó lại diễn ra. Mình cảm thấy như thể đó là lỗi của mình, trong một phút chốc, mình đã nghĩ rằng có điều gì đó sai về bản thân, cảm thấy tệ và nghi ngờ bản thân rất nhiều.

Suốt 1 năm qua, mình và anh đã có quãng thời gian thực sự vui vẻ. Anh là một người đàn ông tốt-rất nam tính, bản năng nhưng cũng rất ý chí. Mình cảm thấy thật sự may mắn và vui vẻ khi ở bên cạnh. Ở anh, mình thấy có sự điềm đạm, nhẹ nhàng, không cần phải lúc nào cũng cố gắng thái quá. Có sự chừng mực và tự nhiên.

Khi ở cùng nhau, mình luôn cố gắng trở thành một người phụ nữ quan tâm, ân cần và có phần hơi quá một chút vì muốn đối phương được thoải mái và dễ chịu hơn. Điều này, khi nhìn lại mình cảm thấy bị over và mình cũng không hề vui vẻ.

Mình đã đi trên một con đường mà mình nghĩ có thể không dành cho mình. Luôn biết rằng nó sẽ không đi đến đâu nhưng mình vẫn cố gắng nắm giữ lấy và hi vọng điều đó sẽ thay đổi như thể với sự chân thành và quan tâm thì anh ấy sẽ nhận thấy mình có thể là điều gì đó quan trọng mà anh ấy sẽ muốn giữ lấy.

Sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, anh quyết định chia tay và không muốn kéo dài thêm nữa. Mình đã có cuộc nói chuyện dài với anh và cả hai dường như đã hiểu được rằng mọi thứ cần dừng lại. Anh nói rất nhiều lý do chúng mình lẽ ra không nên ở bên nhau và sẽ không thành chuyện vì khởi đầu của chúng mình khá tệ và cách nhìn nhận của anh về mình là một hình ảnh xấu tệ. Anh muốn tập trung vào bản thân và sức khỏe tinh thần hiện tại. Vì thế, điều tốt nhất anh muốn làm là anh muốn ở một mình.

Mình đã cảm thấy rất hụt hẫng và niềm tin của mình vào con người và thứ gọi là sự kết nối một lần nữa lại sụp đổ. Chỉ là, đôi khi mình không hiểu tại sao người ta có thể dễ dàng ruồng bỏ mọi thứ như vậy, như thể đó là điều họ đã muốn làm từ đầu. Cho đến lúc này, mình dần nhận ra ngay từ đầu luôn có những điều cảm thấy không đúng nhưng mình chỉ tập trung vào những điều mình muốn tin.

Mình không cảm thấy sai vì cho đi và quan tâm người mình thích, nhưng cuộc đời thật tệ và chán trường làm sao khi cứ trao những điều tốt đẹp cho sai người và rồi để lại cho mình những tổn thương.

Mình không hẳn trách móc anh vì đã quyết định như vậy. Với một đứa hiểu chuyện và luôn nghĩ cho người khác như mình, mình thà nhận thiệt thòi còn hơn níu kéo hay làm tổn thương người khác. Mình chỉ có thể chấp nhận việc này đến với mình, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều và không đặt mình trong tư thế nạn nhân.

Anh ấy thật sự may mắn vì đã gặp được mình. Anh ấy nên biết điều đó..một ngày nào đó. Vì sau cùng, khi nhìn vào những điều tốt đẹp anh ấy đã làm cho mình, thì thật tâm mình chỉ muốn anh ấy lựa chọn điều gì anh nghĩ là tốt cho bản thân.

Giữ trong lòng sự yếu đuối, vật vã sẽ khiến mình héo mòn nên mình sẽ chọn thái độ tích cực và không chấp niệm về những điều không may xảy đến với cuộc đời mình nữa. Mình cần phải mạnh mẽ chấp nhận và bước tiếp. Nhưng chắc mình sẽ rất khó để mở lòng lại và mình muốn chặng đường tới mình sẽ sống khép kín hơn về nội tâm.

Những ngày tháng sau này mình sẽ không cho phép bản thân dễ dàng chấp nhận để bản thân gặp gỡ những mối quan hệ không tốt cho mình, không dễ dàng để cảm xúc lấn át lý trí, và càng không để cho bản thân bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Tương lai của mình nếu không thay đổi và vượt lên lúc này mình sợ sau này sẽ thật khó khá hơn được. Mình cần mạnh mẽ và cố gắng rất nhiều. Dù có sợ hãi và buồn rất nhiều, nhưng tin rằng mình xứng đáng với điều tốt đẹp. Hãy giữ cho tâm trí thật an yên và nhẹ nhàng bước qua những điều không may, những người không trân trọng mình và anh- Steve, mong anh sẽ hạnh phúc vì em sẽ sống thật hạnh phúc!!

Thảo Điền- 1 ngày tệ trong 365 ngày vui vẻ


Tags
11 months ago

Saigon, June 2024

Thời tiết buổi tối mùa mưa ở SG thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Mùi nước xả vải quen thuộc từ những chiếc quần áo mới giặt treo đầy ngoài ban công. Âm thanh xe cộ thưa thớt ban đêm, tiếng điều hoà ù ù từ tầng trên dội xuống.

Bầu trời Sài Gòn ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đám mây trắng. Không giống với miền Bắc mùa hè trời đầy sao trên nền đen tối sâu thẳm và dường như chẳng nhìn thấy đám mây nào. Nói đến đây thì tôi lại nhớ quê nhà.

Mùa hè miền Bắc đối với tôi là những đêm nằm ngoài hiên nhà, muỗi vô kể. Tiếng ếch kêu văng vẳng cả đêm, rồi lũ chó nhà tôi chẳng chịu ngủ yên. Chúng nó sủa rất nhiều. Sự yên ắng và vắng vẻ của đồng quê ban đêm đẹp và rùng mình đến kì lạ.

Nhưng ở Sài gòn rồi, mọi thứ lại nhộn và thành phố chẳng hề ngủ. Điều tôi thích ở SG là những cơn gió ban đêm sau cơn mưa. Nó dễ chịu và khiến mình nguôi ngoai.

Khi viết những dòng này thì tâm trạng của tôi không được tốt. Tôi chợt cảm thấy buồn và lo lắng về mọi thứ. Tôi không biết mình nên làm gì nếu mọi chuyện không như mình nghĩ/ trở nên tồi tệ hơn. Tôi lo bản thân mình lại gục ngã 1 lần nữa. Và vì tôi không muốn trải qua cảm giác tổn thương 1 lần nữa nên tôi buồn và sợ.

3 years ago

Một ngày của tôi

     Hôm nay cũng là một ngày chớm đông tháng 11, thức dậy lúc 5h buổi sáng khi mà trời còn đang tối nhưng đằng phía đông đã hửng lên chút ánh sáng, tuy yếu ớt nhưng le lói cũng khiến tôi cảm thấy bớt chút lạnh lẽo. 

     Ngại thật đấy, đi làm vào giờ này- khi mà mọi người còn đang ngủ vùi trong chăn ấm. Tôi đã quen với việc này gần 2 năm rồi. Ai cũng tỏ ra ái ngại khi hỏi về thời gian làm việc của tôi. Well, thật sự thì, bạn có thể nhìn theo 2 cách này, nhưng theo cách nào thì bạn tự chọn, chính cách nhìn này sẽ quyết định tâm trạng của bạn suốt cả ngày làm việc hôm ấy. 

    Đồng hồ báo thức kêu lên, đúng 5h sáng. Mọi người còn đang ngủ trong chăn ấm, mình lại dậy vào giờ này.Trời lạnh. Gió hú.Đôi khi là những cơn mưa đông buốt giá,..Tối đen. Một mình lúi húi đi quanh nhà tìm túi xách, quần áo, chiếc giày, đôi tất. Đôi mắt còn lèm nhèm nhìn mình trong gương ngao ngán. Chải vội tóc, mọi thứ chuẩn bị xong thì dắt xe đi làm thôi. Nhà tôi ở nông thôn, chúng tôi có nuôi vài con mèo và 2 chú chó. Buổi sáng chúng nó lúc nào cũng từ đâu chui ra ngáng đôi chân vội vã của tôi. Tôi bắt đầu ra khỏi nhà tầm 5:30,đi hết quãng đường 15km sẽ đến công ty. Mất khoảng 30 phút. Vậy nên tôi luôn đến sát giờ hoặc muộn. Tôi quá đỗi quen với việc đi làm muộn. Có hôm tôi đi làm sớm, mọi người sẽ đùa rằng trời sắp có bão. Đấy, chỉ vậy cũng đủ cho thấy độ thờ ơ của tôi với kỷ luật công ty như thế nào. Hay nếu hiểu theo cách này, thì đó là tôi đã không còn động lực. 

   Việc đó tôi nên bị lên án lắm chứ. Tôi biết nhưng tôi lại thích cái cảm giác tội lỗi ấy. tầm giờ này, sếp chưa đến. Phòng làm việc của tôi lại ngay lối cổng vào, vậy nên hầu như không ai nhìn thấy tôi bước vào lúc nào. Chỉ có những người công nhân trong phòng do tôi quản lý biết, nhưng họ như người nhà vậy, nên không sao :) Thật ra lý do chính do tôi lề mề và không muốn dậy sớm hơn để có thể đi làm sớm hơn. Tôi thích đi muộn hơn tầm 5 phút, vì khi ấy, sẽ không cần chen chúc để xe, không cần hòa vào làn người vội vã, muộn 5 phút công ty sẽ trừ lương nhưng tôi thích thế nên tôi kệ. Cũng không trừ nhiều lắm đâu, một tháng chắc khoảng 1-2 tiếng cộng dồn do đi làm muộn thôi. 

    Ngoại trừ tất cả những sự bất tiện này ra, cảm giác cô đơn là điều khiến tôi mủn lòng nhất. Tôi biết cảm giác được đưa đón, hỏi han và được quan tâm ra sao. Cũng lâu rồi và đó là điều xa xỉ đối với tôi. Nhưng giờ đây, tôi hoàn toàn một mình. Cứ lặng lẽ đi làm và thi thoảng cũng suy nghĩ  một chút khi đang lái xe mà không nén được sự ghen tỵ, ước ao được quan tâm như bao cô gái khác.

    Đó chính là cách nhìn nhìn đầu tiên, đây có lẽ là cách mà đa số mọi người cảm thấy. Cũng hết sức tự nhiên và bản năng thôi. Mọi ngày của tôi đều như thế. Đều cuốn theo bản năng, và giờ tôi đã hiểu. Người ta nói, để làm được điều bứt phá, hay trở nên ưu tú hơn, thì cần phải thay đổi nhận thức, vượt qua bản năng yếu đuối từ những điều nhỏ nhặt nhất. 

    Cách nhìn thứ hai, lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn. Mỗi sáng thức dậy sớm như thế, tôi có thể nghĩ như thế này. Tuy lúc 5h sáng trời còn tối, nhưng bạn đã bao nhiêu lần nhìn thấy khoảnh khắc chuyển giao giữa đêm và ngày? Khi mà ánh sáng của mặt trời bắt đầu le lói ở phía Đông, rực sáng ở một góc trời nhưng dần lan rộng ra, chiếu những tia nắng đầu tiên xen qua các kẽ lá. Đó là khoảnh khác đẹp và tràn đầy sự sống nhất. Có nhiều lần, dù đã muộn giờ, nhưng tôi vẫn dừng xe lại trên con đê làng, cố lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp tuyệt vời ấy. Thật lòng, khi nhìn những điều đẹp đẽ như thế, tôi sẽ nghĩ đến những điều lạc quan, những việc tốt tôi muốn làm. Ví dụ, tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu dậy sớm chạy bộ để có thể ngắm bình minh. 

   Lái xe trên đường QL10 rộng thênh thang, nhưng giờ đó thì cực ít phương tiện trên đường. Vận tốc lái xe của tôi dao động từ 60-70km. Cảm giác làn gió tạt qua mặt cũng thật khoan khoái và tinh thần thêm tỉnh táo. Cảm giác này thật tuyệt, không khí trong lành, yên tĩnh. Đi trên làn đường, tôi lại nghĩ một dịp nào đó mình muốn có những chuyến đi xa. Tôi tan ca lúc 14h, khi nhiều người vẫn còn đang làm việc, tinh thần lúc này cũng khá uể oải rồi, thì tôi bắt đầu lái xe về nhà hoặc tạt qua các quán xá, con chợ mua rau, hoa quả và hàng trăm thứ hay ho. Lúc ấy, tôi vẫn còn cả một ngày dài để làm những điều tôi muốn hay đơn giản chỉ là về chơi đùa với lũ chó mèo ở nhà, đơn giản nhất thì lên giường ngủ một giấc. 

    Hai năm rồi, tôi ban đầu từ ngại, chán nản thành quen. Rồi bây giờ là động lực. Thật khó để lúc nào cũng giữ được tinh thần lạc quan. Tôi chỉ nghĩ, nếu đó là bản năng và cảm xúc tự nhiên thì tại sao phải cố thúc đẩy nó trở thành một dạng cảm xúc tích cực nào khác. Miễn rằng mình vẫn có thể cân bằng lại. Mặt khác, tôi cũng nghĩ, nếu có thể chuyển hóa được năng lượng tiêu cực thành tích cực mỗi ngày, đặc biệt là thay đổi nhận thức, động lực của bản thân- đây có thể là một nguồn sức mạnh nội tâm nào đó, tôi không biết nói thế nào hay có thể giải thích dễ hiểu về một điều siêu nhiên như thế. Tôi không biết những người thành công, ưu tú họ có làm điều này- dậy sớm, chọn thái độ tích cực mỗi ngày hay không? Hay: để thành công, ưu tú bạn cần dậy sớm, chọn thái độ tích cực. Hai điều này có liên quan hay mối quan hệ với nhau hay không tôi cũng muốn biết lắm. Nhưng, rõ ràng là việc này đem lại điều tốt. 

    Khi viết đến đây, thì tôi cũng gần hết ca làm của mình rồi. Hôm nay công việc diễn ra khá tốt, ít ra thì nó tốt hơn những ngày trước đó, Tôi hôm nay cũng thấy bản thân cần tích cực hơn, ít quan tâm hơn đến những người khác( thực ra là những người khiến tôi không vui). Vậy đấy, một ngày trong một năm, hay trong một cuộc đời tuy ngắn ngủi và chẳng đáng là bao nhưng nếu nghĩ sâu hơn, thì một ngày chính là tất cả đối với một người. Một ngày đầy đủ cảm xúc vui buồn, tốt hay không cũng do bạn nhìn nhận. 


Tags
4 years ago

Tôi đã nói khi buồn thì sẽ ở đây. Vậy mà suốt thời gian qua, nỗi buồn quá đỗi kinh khủng đã khiến tôi không còn nghĩ đến việc viết ra những điều mình nghĩ ở đâu đó.

Ngày hôm nay, khi đọc lại những gì đã viết trước kia, tôi thấy mình thật đáng thương. Suốt cả quãng thời gian từ khi bắt đầu viết những dòng đầu tiên đến nay cũng ba bốn năm. Cũng là từ khi cô gái bắt đầu khao khát tình yêu, đến khi đau khổ, buồn bã. Vậy đấy, hành trình tình yêu mà cô ấy trải qua có đủ cảm xúc thăng trầm, nụ cười và cả nước mắt. Cứ nghĩ, tình yêu phải như vậy thì sẽ bền vững, nhưng lại kết thúc ngỡ ngàng.

6 years ago

Tôi đã luôn nghĩ nình là một cô gái mạnh mẽ. Hoá ra không phải như thế. Chỉ đến khi, bị phản bội trong tình yêu tôi mới biết rằng mình chưa bao giờ khóc nhiều đến thế. Cái cảm giác ấy, cảm giác người mình yêu nhất phản bội lại sự tin tưởng và tình yêu chân thành.. nó giống như sự suy sụp không thể nào đứng lên được nữa. Tôi đã sống trong sự đau khổ và tổn thương như thế. Tôi chưa yêu ai nhiều đến thế và cũng chưa bao giờ đau khổ vì một người đến vậy. Anh nói yêu tôi trong khi cũng nói yêu một người khác nữa. Tôi không biết làm sao anh có thể làm được điều đó vì dường như là không thể. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, tình yêu của tôi và anh không có những lúc ở bên nhau thường xuyên. Ngay cả khi muốn được chạm vào nhau cũng là điều không thể vì chúng tôi ở xa nhau quá. Xa từ khoảng cách địa lý đến khoảng cách thời gian, và rồi hai con tim cũng trở nên xa cách. Một người phụ nữ khác đem lại cho anh những điều em không thể dù em muốn làm tất cả những điều đó. Chẳng biết trách ai nữa nhưng thật sự em quá tổn thương và thiệt thòi. Dường như e đã dành cả tuổi thanh xuân và sự hồn nhiên của mối tình đầu cho anh. Em còn cả một quãng thời gian dài phía trước và hiện tại em không còn sức và nghị lực để tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày nữa. Và em chỉ có một mình. Làm sao có thể tiếp tục vui vẻ trở lại? Mất bao lâu để không khóc nữa khi nghĩ lại quá khứ?

8 years ago

Mặc dù không phải là người đầu tiên người ấy thích, không phải người đầu tiên người ấy che chở, càng không phải là nụ hôn đầu của người ấy, không phải trong tất cả những thứ đầu tiên của họ. Nhưng hi vọng có thể được là người đầu tiên cùng họ trải qua những khó khăn thống khổ, người đầu tiên cùng họ chia sẻ niềm vui, người đầu tiên họ muốn dựa vào khi thất bại, hi vọng có thể là người duy nhất kiếp này được cùng nhau bầu bạn đến bạc đầu. Tình yêu không phải là dựa dẫm, cũng không phải là nuông chiều. Tình yêu thực sự chính là ở bên nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió, thăng trầm…

8 years ago
zubice96 - HueVu
zubice96 - HueVu
6 years ago

Vẫn có những lúc như thế..

zubice96 - HueVu
zubice96 - HueVu
HueVu

Lúc buồn thì sẽ ở đây...

32 posts

Explore Tumblr Blog
Search Through Tumblr Tags