Phải nói thế nào nhỉ?
Điều mình cho rằng mình mãi mãi kiên trì theo đuổi, mục tiêu sống của mình, hy vọng của mình, ánh sáng để mình vững bước tiến về phía trước bỗng dưng chẳng còn gì nữa cả
thật vô nghĩa, nhưng từ khoảnh khắc đó tới tận lúc này mình đã và đang cảm thấy vậy.
thật vô nghĩa. mình chằng hề muốn cố gắng vì nó nữa, chính xác là được chăng hay chớ, cứ nghĩ được tới đâu thì tới thôi.
"em mặc kệ rồi đó"
“Hóa ra có một chữ ĐÁNG về mọi kỉ niệm, dù nó xấu hay đẹp, không phải đáng ghét hay đáng quên, mà là ĐÁNG NHỚ….” Sau chia tay, có một khoảng thời gian ai cũng tin chắc rằng mình quên rồi, quên thật rồi, mọi thứ đã trở thành quá khứ, nhưng chỉ khi có ai vô tình nhắc đến, lòng mới chợt nhói lên, cái nhói đau nhắc họ rằng kể cả khi mọi thứ có trở thành quá khứ, vết sẹo kia vẫn cứ điềm nhiên mà nằm nơi đó, tĩnh lặng chứ mà dây dứt không nguôi. Nhưng em ơi, điều kiện để bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt đó chính là triệt để nói lời tạm biệt với quá khứ.
Hôm nay có ai đó hỏi anh về em. Anh bảo em vẫn đang ở trong thành phố này, vẫn hít thở bầu không khí này, chạy xe dưới bầu trời này. Giống như anh. Còn lại, anh không biết gì về em nữa rồi. Chúng ta từng yêu nhau, chẳng ngắn cũng chẳng dài, nhưng đủ đậm sâu. Thế nhưng, chẳng ngờ được em nhỉ, một ngày mình lại chẳng còn bên nhau nữa. Chuyện chia tay, ai cũng buồn, có thể em nói anh không đau lòng như em nhưng thật ra, anh chỉ không bộc lộ ra bên ngoài mà thôi.
Nhưng em à, thời gian rồi sẽ xoá nhoà tất cả. Rồi em sẽ tìm được một người thật phù hợp với em, người yêu sẽ che nắng, ngăn mưa cho em. Anh rồi cũng sẽ tìm được một người yêu anh, cả hai chúng ta rồi sẽ hạnh phúc trên cuộc đời này. Em hãy nhớ, dù em yêu ai, cũng phải nhớ yêu bản thân mình, vì mình chỉ có một trái tim, nhất định không được để người khác nắm giữ, em nhé.
Nếu một ngày, trên con phố quen, mình gặp lại nhau, hãy nở nụ cười em nhé, hãy nói với nhau một câu: “Đã lâu không gặp”.
Chỉ thế thôi. Cho những kỷ niệm của chúng ta vẫn luôn thật đẹp, vẫn luôn đáng nhớ.
#tinhyeucuatoi
#K
🐱❤🐌 :))
Mình ước gì mình có thể dũng cảm mà yêu đương trọn vẹn, nồng nhiệt như những năm tháng 18 20
Cách biệt có 7 8 năm thôi, mà bây giờ trái tim mình đớn hèn quá. Mình ghét cái cảnh yêu mà phải đấu trí để biết được rằng mình quan trọng, phải kiềm chế yêu ít đi để không tự cảm thấy bị tủi thân.
Ước gì mình có thể yêu hết lòng mà không cần phòng vệ và người đó cũng yêu mình,
rất nhiều.
Fallen Angels (1998)
Nói thì thật nhẹ nhàng nhỉ, 3 năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Đủ để yêu nhưng chắc vẫn sẽ quên được.
Tôi biết làm thế nào bây giờ, tôi yêu anh ta quá
Cháu buồn vì đi tong 100k trong 25p thôi ạ. Quá chua.
Không còn nữa cái cảm giác cồn cào cả nỗi nhớ mãnh liệt như hồi dạo. Biết nhau vẫn sống, vẫn khoẻ và bình an là được rồi. Dẫu sao thì chúng mình vẫn cùng hít chung một bầu không khí mà nhỉ
Đó là khí ô xi ấy :)))
1.30 sáng.
Anh thì đang ngủ say. Cú xoay người bất chợt khiến tay anh chạm vào tay em khi đang nằm cạnh. Mọi thứ thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng quạt gió vẫn thổi đều và tấm rèm cửa chốc chốc lại đập vào cửa sổ theo nhịp gió. Rồi, chẳng vì lý do gì cả, em thấy mọi thứ thật đơn giản - và bình yên.
Em nhớ, lâu lắm rồi, có thể nói là lần đầu tiên, em không nghĩ đến việc sử dụng Tumblr để ghi lại những cảm xúc “không xấu” như trước đây. Có điều gì đó thú vị khi nhìn lại, như một hồi chợt nhớ về thời điểm anh viết những dòng thơ về em, ấy là khoảng 7, 8 năm trước.
Thật là kỳ cục.
Kể từ đó, khi đoạn đường tình khác trở nên u ám, Tumblr biến thành nơi che giấu những nỗi buồn sâu thẳm nhất trong em. Không biết mình đã đau đến đâu, chỉ biết rằng có những lúc em tự hỏi liệu mình có xứng đáng được yêu thương hay không.
Và giống như Tumblr, cắt nghĩa thế nào nhỉ, “vương quốc nỗi buồn”? Hay là nhà của Pretty When You Cry hay Listen be4 I go? Em không biết. Em chỉ biết rằng những bức hoạ xấu xí không còn ở đó nữa. Và cái cách anh fill nó với Lovely của 21 Pilots và Beautiful của Bazzi - cũng giống như cái cách anh dán hoa đơm lá vào cuộc sống em bằng những chiếc joke không gây cười của anh vậy đó.
Khoảnh khắc này. Khi anh nằm cạnh em. Hay như khi anh
Hôn vào trán em mỗi sáng trước khi đi làm.
Gọi cho em và kể cho em nghe ngày của anh thế nào.
Gọi em là baby ơi anh thấy mình thật nhỏ bé.
Hỏi em hôm nay có uống nước không.
Ôm em mỗi lúc về nhà.
Đặt tay lên tay em lúc đang ngủ say.
Em cảm thấy thật buồn cười vì những khoảnh khắc bình thường nhưng mà lại quý giá đến vậy. Và em nghĩ là, miễn là bàn tay anh vẫn đặt gần em mỗi tối như thế này, mọi khó khăn cũng trở nên dễ dàng hơn một chút..ha?
"I like you a lot, a lot more than I should.. I would like you even more if I could."
I like you even more than that - eUë
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts