Mình ước gì mình có thể dũng cảm mà yêu đương trọn vẹn, nồng nhiệt như những năm tháng 18 20
Cách biệt có 7 8 năm thôi, mà bây giờ trái tim mình đớn hèn quá. Mình ghét cái cảnh yêu mà phải đấu trí để biết được rằng mình quan trọng, phải kiềm chế yêu ít đi để không tự cảm thấy bị tủi thân.
Ước gì mình có thể yêu hết lòng mà không cần phòng vệ và người đó cũng yêu mình,
rất nhiều.
"Khi một người phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông mà họ muốn gả nhất thì sẽ trở nên ngày một kén chọn. Còn khi một người đàn ông bỏ lỡ người mà họ muốn cưới nhất thì sẽ trở nên ngày một tùy hứng. Kén chọn là do không ai bằng được anh, còn tùy hứng là vì người đó không phải em".
Kiếp sau hẹn mình là một thằng đàn ông
“ Trái tim người phụ nữ, thường không hẳn đau khổ vì những điều gì quá to tát, mà thất vọng vì những điều nhỏ nhặt, cứ vậy rồi lâu dần sẽ biến thành nỗi thương tâm ”
- Somewhere
Đây là sinh nhật đầu tiên của em mà chúng mình bên nhau, có thể nhiều nhiều năm sau chúng mình không thể đón sinh nhật cùng nhau như bây giờ nữa, bản thân cũng không làm được gì cho em nhiều như khi mình cạnh bên, nhưng tôi hứa sẽ luôn nhớ đến ngày sinh của em gọi điện cho em vào những ngày quan trọng như thế và sẽ không quên lời hứa của mình! Chỉ hi vọng bốn mươi năm mươi hay sáu mươi năm sau chúng mình vẫn sẽ như vậy bên cạnh nhau, vẫn có thể ôm em như bây giờ và chính miệng nói với em một câu Sinh Nhật Vui Vẻ, vẫn một mực vẹn nguyên tình cảm mỗi sáng thức dậy bên cạnh em vẫn là tôi, cạnh bên tôi như trước vẫn là em, cho dù chúng mình già đi thì trong lòng vẫn mãi mãi như thời son trẻ yêu thương nhau không bao giờ ngừng em nhé!
•I wish i could turn back the clock i’d find you sooner and love you longer!
Happy Birthday, Bae!
“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
Tôi đã từng nghĩ điều tồi tệ nhất trong cuộc sống chính là đến sau cùng chỉ có một mình. Nhưng không phải. Điều tồi tệ nhất trong cuộc sống là đến sau cùng, bạn phải gắn bó với những người khiến bạn cảm thấy cô đơn.
Ăn gì ở Đà Nẵng? Fact: Mình đã ăn hết danh sách này trong khoảng 2 ngày thôi đó :))
Mít trộn bà Rọm
1. Bánh mì bà Lan - 62 Trưng Nữ Vương 2. Hải sản bà Thôi - 104 Lê Đình Dương 3. Hải sản bà già (recommend món tôm rang me chấm bánh mì, nghêu hấp, chíp chíp hấp) - 278B Hoàng Diệu (gần bánh xèo bà Dưỡng, từ ngã 4 Ng Văn Linh - HD đi ngược hướng phía FPT Shop 5 ph) 4. Bánh tráng 2 đầu da Lục Lạc - 4 Lê Duẩn 5. Mì quảng - Mình ăn ở 1 quán hàng rong thôi 6. Bánh cuốn Tiến Hưng - 190 Trần Phú 7. Nem lụi - Trần Phú, nước chấm rất ngon 8. Mít trộn, bún mắm bà Rọm - vỉa hè đoạn 47 Hoàng Diệu, bán từ 3g chiều 9. Xoa xoa, chè các loại - Ex: Chè Xuân Trang ko ngon được cái lâu đời :)) 10. Bánh bèo bà Bé - 100 Hoàng Văn Thụ
Hải sản Bà già nè!
11. Bánh tráng nướng - Mình ăn ở gần Chợ Nại Hiên trên Trưng Nữ Vương, buổi tối 12. Kem, mít lạnh - Góc Trần Quốc Toản (số 10) - Trần Phú 13. Bánh canh cá lóc - Hoàng Diệu (hải sản bà già đi xuống 3 phút, sẽ thấy ở đối diện) 14. Bò né Khanh - Góc Hoàng Văn Thụ - Cô Giang 15. Bánh căn ở sát chợ Nại Hiên, Trưng Nữ Vương 16. Cháo gà, xôi gà đối diện chợ Nại Hiên, Trưng Nữ Vương
BeP này, em đang nhớ anh ấy quằn quại... Và anh là một người hoàn toàn xa lạ, Nên em nói để anh biết điều đó Còn hơn là không để ai trên thế giới này biết được... Sẽ khó chịu lắm, phải không anh?...
Con tim em nói với em thế nào? Hãy lắng nghe nó và quyết định.Hạnh phúc em nhé!
“I missed how we used to talk a lot.”
—
Để xem nào, mình bắt đầu vì sợ cô đơn, vì cảm thấy cô đơn, mình không muốn một mình mình gặm nhấm những nỗi buồn, những niềm vui không có ai san sẻ.
Nhưng bây giờ mình lại cảm thấy rằng, so với hai người, một mình mình thoải mái hơn rất nhiều. Nếu yêu mà vẫn cô đơn, thì còn yêu làm gì?
“Người tìm tôi nói lời xưa cũ
Rượu đã nhạt rồi
Uống làm sao say”
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts