22 rùi nè
NHỮNG ĐIỀU MÌNH MUỐN MÌNH BIẾT NĂM 22 TUỔI.
1. Bọn viết listicle là bọn lười biếng (Là viết 1,2,3,4…như mình đang viết đây nè)
2. Trái tim là thứ dễ bể nhứt, nhưng cũng dễ lành nhứt, nhưng cũng dễ bể nhứt. 3. Đạp xe, chạy nhảy, bơi lội, cắm trại, trekking… là những thứ rất hợp với tuổi trẻ, nhưng về già người ta mới nhận ra. 4. Ăn uống lành mạnh trông có vẻ hợp với tuổi già, nhưng thiệt ra là tuổi nào cũng hợp. 5. Nếu ai muốn leo lên đầu lên cổ mình ngồi, thì hãy ôn tồn bảo họ rằng đấy không phải là chỗ để leo trèo. Nếu họ yêu thể thao quá có thể gợi ý cho họ leo Fansipan. 6. Thời gian thật kỳ lạ. Nó khiến mình cười vào những chuyện đã từng khóc, và khóc vì những chuyện đã từng cười hoặc thấy bình thường. 7. “Nếu mình không sợ gì hết, mình sẽ làm gì?” Là một câu thần chú. 8. “Nhưng mà mình cũng biết sợ chứ!” cũng là một câu thần chú. 9. Đừng tin ai chia sẻ bí quyết làm giàu hoặc giảm cân. 10. Học một loại nhạc cụ. Có lúc buồn sấp mặt, chỉ có nó bầu bạn với mình. 11. Phải biết lái xe hơi và biết bơi. Nhất định phải biết. Không cần hỏi lý do đâu, cứ học đi. 12. Trước khi nói “không”, thử. Thử xong mà vẫn muốn nói “không”, thì cứ mạnh dạn nói. 13. Không cần đáp trả bất kỳ sự khiêu khích nào, trừ khi mình đang rảnh và ảo tưởng sức mạnh. 14. Nếu cố gắng hết sức rồi mà không được thì …thôi bỏ đi. 15. Cái này học từ Michelle Phan: khi mình quá muốn cái gì đó, đời sẽ luôn trả lời mình theo ba hướng: “yes”, “not yet” hoặc “there’s something better” 16. Khi đang yên ấm thuận hoà - Bồ là ruột thịt, bạn là người dưng - Đến hồi tan vỡ rưng rưng - Mới hay đích thị người dưng là nhà. 17. Ái tình là một trò ngu - Này em, nhất chín nhì bù, chơi không?! 18. Vô duyên là một thứ không chữa được. Nhưng may mà nó khó lây qua đường giao tiếp. Stay safe!
- Nguyễn Thiên Ngân
Mình muốn đi đâu đó, rời xa khỏi thành phố này, đi đâu cũng được, một mình cũng được.
Hôm nay mình buồn lắm, mình dành cho người ta tất cả không có nghĩa là mình sẽ nhận lại tất cả, phải thế không?
aww sao tôi lại lạc vào cái trang có chủ nhân tràn đầy ước muốn y chang tôi vậy
Một ngôi nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa, năm nào cũng có nhau.
Sao mà em thấy cô đơn quá chừng
Ai sẽ đến cứu rỗi em nhỉ…
Giật tít tung đít (ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
Con cừu kiệt sức
Ngủ dưới hàng rào
Con người kiệt sức
Tỉnh khỏi chiêm bao.
Synæsthesia.
Hôm nay thật lộn xộn
Công việc lộn xộn, bản thân lộn xộn, suy nghĩ cũng lộn xộn.
Anh ấy gửi tin nhắn cho cô lúc ba giờ sáng, vẻn vẹn mấy chữ:
"Ngày mai em rảnh không?"
Nếu là cô của một năm trước, lúc đọc tin xong sẽ nhanh chóng trả lời: "em rảnh", sau đó vội vàng thay đổi lịch trình, huỷ mọi cuộc hẹn để gặp anh.
Đó là một ngày bận rộn, cô lăng xăng chọn quần áo, làm tóc, trang điểm nhẹ nhàng, lưỡng lự không biết mùi nước hoa nào phù hợp, màu son nào tôn được làn da... Rồi cô đến chỗ hẹn thật sớm dù anh thường muộn tận ba mươi phút.
Đôi lần bạn bè bắt gặp cô đi cùng anh, họ kéo cô ra một góc gặng hỏi:
"Ai đó?"
"Người yêu của tao..."
"Mày đùa á? Nhìn hai người chẳng hợp nhau tí nào. Mày thì ngời ngời thế này, còn hắn..."
Cô ngúng nguẩy gạt đi, bĩu môi nghĩ đám bạn thật tầm thường, tình yêu đúng nghĩa đâu thể phụ thuộc vào ngoại hình.
Yêu, đơn giản chỉ là yêu.
Như mọi kẻ đang yêu khác, cô dành thời gian quan tâm chăm sóc anh. Cô ép nước trái cây mang đến công ty giữa trưa nắng gắt; dò hỏi những món anh thích để tự tay làm cho anh. Anh nhận xong, cười cười rồi để đó...
Cô thường nhắn tin cho anh mỗi khi rảnh rỗi, đôi khi chỉ hỏi anh đang làm gì, có mệt không. Tin nhắn trôi vào thinh không, bốn năm tiếng sau anh mới trả lời nhấm nhẳng, hoặc chỉ có một icon không ăn nhập gì với tin nhắn của cô. Cô bao biện: Chắc anh bận, chắc anh nhiều việc.
Đôi khi cô thấy anh nhắn tin với ai đó, miệng khẽ mỉm cười rồi lại khó chịu khi cô gặng hỏi. "Yêu thì phải tin nhau" - Anh nói vậy rồi đóng cửa rời đi.
Một buổi chiều đầu hạ, cô lẳng lặng kết thúc tình yêu của mình.
Lạ một điều dường như anh không phát hiện cô biến mất. Ban đầu cô còn chờ đợi, sau đó thất vọng rồi quen dần với việc không có anh. Một tháng... hai tháng... ba tháng...
Thấm thoát trôi qua một năm.
Cô cầm điện thoại trên tay, dãy số quen thuộc, tin nhắn cũng nhấm nhẳng quen thuộc: "Ngày mai em rảnh không?"
Cô nhớ lại gương mặt của anh, nhớ lại hai năm chạy theo anh...
Sau đó xoá tin nhắn.
Chuyện cũ, người cũ - tốt nhất là lãng quên.
#Én
James - The End of the F***ing World
Có một số người, tự nhiên họ chọn cách biến mất. Không một lời giải thích. Và cũng có một số người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ hỏi lý do, họ sẽ đặt ký ức đó qua một bên, đứng lên để đi tiếp, cũng sẽ không bao giờ ngoảnh lại để chờ một sự giãi bày. Trưởng thành rồi, tan hợp là lẽ dĩ nhiên, câu chào nhau tuy dễ mà khó, nhưng người bản lĩnh hơn, người biết nâng lên đặt xuống hơn, sẽ là người mỉm cười cho qua vào lúc cuối cùng.
And of course, you’ll never ever see me again. Sayonara. From BeP
Did you eat? (I love you) I bought the bread you like (I love you) I noticed you were upset so I brought you tea (I love you) I made this for you (I love you) I know you have a lot of work and can't talk now so I will leave this thing you like around (I love you) I did your chores (I love you) I will sit by in case you need anything (I love you. I love you. I love you)
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts